Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: --> Tinh Hồng<!--

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341290

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1290 lượt.

Xán nóng bừng nhưng lại hiểu được rằng, nếu thiếu sự che chắn, của Trần Hướng Viễn, co sẽ không tránh được việc để lộ mình trước ánh mắt của Thẩm Tiểu Na, chỉ đành giữa nguyên trạng thái đó không cử động.
Thẩm Tiểu Na lấy lại được bình tĩnh trước, chỉ nheo mắt một cái, không có chút gì tỏ ra mình là người chen ngang, ung dung bỏ dép ra, chân không bước vào nhà đồng thời chào hỏi: “Vương Xán, chào cô.”
Vương Xán miễn cưỡng trả lời lại: “Chào cô.”
“Sao em lại đến đây?” Trần Hướng Viễn trầm tiếng.
“Không phải em cố ý đến đây làm phiền hai người đâu. Anh xem, quả dưa hấu này to quá, một mình em ăn không hết nên mới mang lên đây chia cho anh một nửa.” Thẩm Tiểu Na nhanh nhẹ giải thích, không có chút hàm ý gì khác. Cô đi qua chỗ anh đứng, bước vao bếp rồi tự nhiên lấy trên kệ một con dao chia quả dưa ra là hai, một nửa cho vào túi giữ hoa quả, một nửa cho vào tủ lạnh, sau đó quay đầu, nhếch mép, rõ ràng có ý trêu đùa Vương Xán: “Cô có ăn dưa hấu không?”
Vương Xán cũng coi như đã tranh thủ lúc vừa rồi chỉnh lại quần áo, không có ý định nói chuyện khách sáo với ai. Cô đẩy Trần Hướng Viễn ra, không thèm để ý đến Thẩm Tiểu Na rồi với lấy túi xách. Trần Hướng Viễn chạy lên trước một bước: “Anh tiễn em!”
“Không cần đâu!” Cô giật lấy túi xách : “Tạm biệt”
Trần Hướng Viễn chạy theo cô ra ngoài: “Vương Xán, xin hãy nghe anh giải thích.”
“Về chuyện một mình không ăn hết cả một quả dưa sao? Cái này không khó nói lắm! KHông cần đâu.” Thang máy dừng trước mặt Vương Xán, cô bước vào, quay người làm động tác ra hiệu anh: “Xin dừng bươc.”
Giọng nói của cô không để anh nói được thêm câu nào. Bên trong thang máy có một phụ nữ dắt theo một em bé nhìn anh một cách kì lạ. Trần Hướng Viễn chỉ đành dừng lại ở phía ngoài thang máy. Vương Xán xuống đến tầng một, bước ra khỏi tòa nhà. Lúc này đã xế chiều, trời cũng bớt nóng hơn nhưng không khí oi bức vẫn bao trùm. Cô buồn rầu bước đi vài phút, trán toát mồ hôi mới nghĩ ra là phải gọi một chiếc taxi.



Ba chữ có ma lực
Vương Xán luôn biết hưởng thụ khi sống cùng bố mẹ, cô luôn nhân được tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, không cần phải loa lắng bất kì điều gì trong cuộc sống thường ngày. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô nhân ra, ở chung với bố mẹ cũng có điều không tiện, đó là phảo tỏ ra không có chuyện gì trong khi lòng đang nặng trĩu tâm từ.
Không tìm được lý do, cô đành phải giải thích: “Điện thoại hết pin, con phải lên sạc đây.”
Khi bố mẹ quan tâm hỏi han tại sao sắc mặt lại kém thế kia, cô cũng chỉ biết nói: “Thời tiết thật quá nóng.”
Những lúc thẫn thờ, cô cũng phải nói: “Con đang nghĩ xem bài báo này nên viết thế nào!”
“Nếu cậu thích ở Thượng Hải, thì cậu cứ nói chuyện rõ với họ.”
“Thật ra cũng không thể nói thích Thượng Hải.”
Vương Xán chỉ đành gửi đi một từ “Ừ” Nhạt nhẽo.
“Cứ về đến nhà là họ bắt tớ đi xem mặt.”
“Xem mặt cần gì vội chứ? Cậu cũng ngang tuổi tớ. Tớ luôn nghĩ phải qua hai tám tuổi mới nghĩ đến chuyện này.”
“Họ chỉ mong tớ kết hôn luôn bây giờ mới yên tâm.”
Vương Xán thương hại mà không giúp được gì, lại gửi một câu: “Vẫn phải nói chuyện với họ.”
“Tớ và Hoàng Hiểu Thành vừa ăn cơm xong, về đến nhà, anh ấy uống hơi nhiều.”
Vương Xán không nói gì, Hà Lệ Lệ bên kia cũng im lặng. Một lát sau, một dòng chữ được gửi đến: “Tớ quyết tâm rồi, hôm nay tớ sẽ nắm lấy cơ hội cuối cùng này.”
Lúc đầu Vương Xán không hiểu, tỏ tình với một người đàn ông đang say là một cơ hội khó khăn, Hà Lệ Lệ định làm thế nào nhỉ? Đúng là làm cô nghi ngờ. Thế rồi Vương Xán thấy kinh hãi khi hiểu ra ý của Hà Lệ Lệ, ngón tay cô dừng trên bàn phím, không biết nên ấn phím nào.
Hà Lệ Lệ bên kia lại gửi dang một dòng chữ: “Đừng cười tớ! Đừng nói tớ bit ổi ! Nếu … anh ấy vẫn không chấp nhận thì tớ sẽ từ bỏ hoàn toàn.”
Hoàn Hiểu Thành dù sao cũng từng là bạn trai của Vương Xán, cô không thể xem như khôn có chuyện gì được. Hơn nữa, cô cũng không hiểu tại sao Hà Lệ Lệ lại tuyên bố hành động này với mình. Nhưng với khoảng cách ngàn dặm này, cô vừa không thể khích lệ, vừa không thể ngăn cản cô ấy. Nghĩ một lát, cô mới trả lời: “Mỗi người đều có trách nhiệm với hành động và quyết định của mình, tớ không tiện nói gì hết.”
Một lúc sau, bên kia không thấy động tĩnh gì. Vương Xán làm sao còn tâm trạng xem phim nữa. Cô tắt máy tính, bước đến cạnh cửa sổ, trong lòng trào dâng lòng thương cảm, cho chính mình và cho cả Hà Lệ Lệ.
Khuôn mặt của Hoàng Hiểu Thành hiện ra trong đầu Vương Xán, thế nhưng cô lại cảm thấy mình không thể lo lắng cho số phận của anh ấy. Dù vậy, cô lại tiếp tục tưởng tượng xem giữa Hà Lệ Lệ và anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Điều này khiến Vương Xán cảm thấy bản thân rất tầm thường.
Vương Xán có thói quen tựa đầu vào cửa sổ thở dài, bỗng cô phát hiện dưới ánh đèn đường phía dưới tòa nhà có hình dáng chiếc xe Ford màu xám quen thuộc. Nhà cô ở tầng ba nên có thể nhìn thấy rõ, Hướng Viễn đang đứng tựa vào thành xe hút thuốc, bóng của anh bị ánh đèn đường kéo dài tỏ