
Tác giả: --> Tinh Hồng<!--
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341288
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1288 lượt.
g khách khí kéo tay Trần Hướng Viễn , cười hì hì nói: “Bởi vì, không có người con trai nào giống anh trong trái tim em.”
Nhìn nụ cười ngây thơ đáng yêu của Thẩm Tiểu Na, Hướng Viễn chỉ cười rồi lắc đầu.
Trần Hướng Viễn ngồi bên sông, hút mấy điều thuốc rồi mới trở về nhà. Hom sau khi đi làm, vừa ngồi vào bàn làm việc, đang định hẹn Vương Xán tối nay đi ăn. Thế nhưng Vương Xán lại nhắc đến vấn đề khó khăn của nhưng công tin bất động sản nhỏ, anh nghe xong thấy như có ám thị trong đó, cứ như đang bóng gió đến công ty Tín Hòa, khiến anh lập tứ cẩn trọng.
Sau khi thoát QQ, anh mới nhận ra rằng câu trả lời của mình thật gượng gạo. Vương Xán đọc xong chắc sẽ không vui.
Tất nhiên Vương Xán không phải là người ngang bướng vô lý. Hơn nữa nói cho cùng, Vương Xán nhắc đến chuyện này ít nhiều liên quan đến công việc của cô. Thế nhưng phản ứng của anh có vẻ hơi quá. Anh cũng không thể đối phó với cô giống như đối phó với Thẩm Tiểu Na, lấy đạo lý ra để cô ngoan ngoãn nhận sai.
Anh suy nghĩ một lát rồi cầm máy gọi điện cho Vương Xán.
“Xán Xán, vẫn đang bận à?”
“Em đang trên đường đi.”
“Lúc nãy khi nhắc đến công ty của Tiểu Na, thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Vương Xán vẫn nói ba từ đó. Lúc này cô không có tâm trạng nói chuyện, càng không muốn nhắc đền Thẩm Tiểu Na. Trần Hướng Viễn vẫn như trước, nhanh chóng nói lời xin lỗi làm cô có cảm giác thất vọng.
“Bố mẹ cô ấy trước gì luôn đối xử tốt với anh, nên…”
“Nên anh nghĩ là câu hỏi của em sẽ ảnh hưởng xấu đến lợi ích của họ phải không?”
“Là anh nghĩ quá nhiều rồi, anh xin lỗi.”
“Hướng Viễn, có lẽ người nghĩ nhiều không phải chỉ có mình anh. Em thấy giữa chúng ta có quá nhiều lời xin lỗi. Hơn nữa tất cả những chuyện đó đều liên quan đến Thẩm Tiểu Na.”
Trần Hướng Viễn im lặng một lát: “Lời em nói là sự thật. Anh thừa nhận, anh đúng là không xứng đáng làm bạn trai em.”
Vương Xán thất vọng, cười gượng một tiếng: “Hình như anh đang nhắc em đừng kì vọng vào quá cao vào anh.”
“Không, nếu không được bạn gái kỳ vọng thì anh đúng là không cứu chữa được nữa.”
Vương xán thở dài một tiếng: “Em sắp đến nơi rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé!”
“Chết rồi! Anh ấp ủ một bài nghiên cứu sâu, bây giờ mới viết được đoạn đầu.”
Câu tự châm chọc chính mình hiếm thấy này của Trần Hướng Viễn đã truyền đến Vương Xán, cô rất khó để kiềm chế: “Thật không? Không được dưới hai nghìn tứ, nhất định phải thật hay đấy!”
“Em phỏng vấn xong anh sẽ đến đón em, vừa pha café cho em vừa viết nghien cứu cùng em rồi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Vương Xán hứng khởi: “Em thích món ăn Hồ Nam.”
“Được, lát nữa gặp nhé!”
Vương Xán cảm thấy, cho dù có người nói cô vô lo cô nghĩ cũng không oan uổng, bởi tâm trạng của cô rất dễ thay đổi. Mình đúng là rất dễ dỗ dành, Vương Xán cười tự chế giễu mình đồng thời cũng tự biện hộ: Nhưng dễ dỗ không phải là một cái tội, đã vui vẻ lên rồi thì cần gì phải so đo nữa.
Vương Xán biết, nếu theo chuẩn mực của mẹ cô, yêu đương chưa được bao lâu mà đã đến nhà bạn trai là không thỏa đáng. Nhưng buổi chiều mặt trời chói chang, chỉ lên uống một cốc café thôi mà, cô nghĩ không cần đấu tranh tinh thần làm gì. Hoàn thành phỏng vấn xong, Trần Hướng Viễn đến đón Vương Xán đến nhà anh ở một chung cư cao cấp mười sáu tầng trong trung tâm thành phố. Sau khi bước vào phòng, cô lập tức bị không gian gọn gàng sạch sẽ làm cho giật mình.
Vương Xán chạy tin tức bất động sản, đã thấy rất nhiều căn nhà kiểu mẫu, dù xa hoa hay thiết kế độc đáo đến mức nào cũng không thể làm cô dễ dàng lộ vẻ xúc động. Trước mắt cô là căn nhà có hai phòng, diện tích không lớn lắm, thiết bị nội thất vô cùng đơn giản, tường màu trắng tinh, ghế sofa màu xám, sàn gỗ màu sậm, rèm cửa màu trắng sữa, không có chút sắc màu rực rỡ nào, bên cạnh ti vi trong phòng khách là hai giá bày chi chít đĩa CD, nhìn qua cũng có thể thấy chủ nhà đã dày công sưu tập.
Điều khiến Vương Xán ngạc nhiên là căn nhà không vương một hạt bụi, tất ca đồ đạc đều được bày ngăn nắp gọn gàng, hoàn toàn không giống căn phòng của một người đàn ông đọc thật. Tiếp tục đi đến phòng ăn nối lền với bếp, cũng như vậy, các đồ dùng bếp đều sáng loáng, không hề có dấu vết của lửa.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
Vương Xán cảm thán: “Trời ạ! Gọn gàng quá!”
Trần Hướng Viễn cười: “Đừng ngạc nhiên, mỗi tuần nhân viên tạp vụ đến dọn dẹp giúp anh một lần, cứ cho anh là người ưa sạch sẽ, cũng chỉ là trong phạm vi hợp lý thôi.”
Vương Xán cười nói: “Đã có ai nói căn nhà của anh giống như đang trong gia đoạn hoàn thành lắp đặt thiết bị, chuẩn bị lắp phần mềm thì bỗng nhiên bị dừng lại chưa?”
Trần Hướng Viễn ngơ ngác rồi cười nói: “Anh chưa bao giờ nghe thấy lời bình phẩm nào như thế, nhưng Tiểu Na nói nhà anh chẳng có chút hơi người nào cả.” Anh chỉ vào hai chiếc gối hình quả bí ngôn ngộ ngộ trên ghế sofa: “Cái này, nó nhất định đòi mua về đặt ở đây, nói là có thể trung hòa không gian. Nó còn bắt anh treo tranh vải, anh thật sự không chịu được, chỉ đà