
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.
o?
Về đến nhà, Lý Minh Châu đang bận rộn nấu cơm dưới bếp. Thái Hồng vừa mở cửa, mùi thức ăn thơm phức ập tới, Minh Châu chỉ tay về phía một rổ rau: “Về rồi hả con, mau giúp mẹ thái hành. Thật là… mẹ cũng lẩm cẩm ghê, ban nãy chỉ lo nấu khoai lang. Bây giờ dầu nóng rồi mà hành vẫn chưa thái. Con nói thử xem, món này mà không có hành sao mà ăn được!”
Thái Hồng ném túi xuống rồi chạy vào bếp. Phòng bếp vốn đã nhỏ, chỉ đủ chứa được một người, ngặt nỗi bàn bếp với bếp ga lại đối diện nhau. Điều này có nghĩa là mỗi lần thái rau, rồi cho rau vào chảo buộc phải xoay người một lần. Một bữa cơm phải xoay đi xoay lại đến chóng mặt nên Lý Minh Châu suốt ngày than phiền bà bị đau đầu cũng bởi chuyện này.
Thái xong hành, thấy mẹ bận rộn đến nỗi khoa tay múa chân, Thái Hồng đấm lưng cho bà: “Mẹ ơi, mẹ có mệt không? Con giúp mẹ đấm bóp nhé!”
“Được, mẹ đang đau thắt lưng ấy chứ. Bên này, qua trái, qua trái nữa, xuống dưới… Đúng, chính chỗ đấy đấy! Phù… thoải mái quá… Đúng là có con gái vẫn hơn, con gái dịu dàng, chu đáo, biết quan tâm, chăm sóc cha mẹ.”
Thực ra trước đây Thái Hồng vẫn thường xuyên xoa bóp cho mẹ, nào là thắt lưng, chân, thậm chí cả mặt cũng từng xoa bóp, những khi chứng viêm khớp của Lý Minh Châu tái phát, cô còn dán thuốc và rửa chân cho bà. Nhưng hôm nay xoa bóp thắt lưng cho mẹ, tâm trạng cô rất khác, tay ấn ấn xoa xoa, nước mắt bỗng lăn dài trên má.
“Thái Hồng à, đừng trách mẹ con nói nhiều. Là thế này, dì Phan nói muốn giới thiệu cho con một chàng trai, là bác sĩ khoa Ngoại của bệnh viện Nhân dân, họ Giang. Cha cậu ta kinh doanh linh kiện máy tính, có hai nhà máy ở thành phố chúng ta. Mẹ cảm thấy điều kiện gia đình, trình độ đều rất tương xứng với con, nghe nói ngoại hình cũng khá. Điều quan trọng nhất là cậu ta yêu thích văn học, còn biết làm thơ nữa. Hay là… cuối tuần này con đi gặp thử nhé?”
“Dạ”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Quý Hoàng rời khỏi thành phố F, Thái Hồng nói từ “yes” với mẹ mà không cần suy nghĩ.
Kết quả là sau hai lần gặp Thái Hồng, anh chàng bác sĩ họ Giang đó không thèm hẹn cô thêm lần nào nữa.
Lần gặp đầu tiên tại quán cá phê, bác sĩ Giang khôi ngô, cao ráo, lịch sự, nho nhã, nhìn qua đã biết đây là con cháu của người làm công việc mang tính kỹ thuật cao, cuộc đời sung túc, sự nghiệp thành công, biết hưởng thụ, giỏi chuyên môn, sở thích tao nhã, không hứng thú với chính trị, thậm chí, đến những người để kiểu tóc hao hao giống mấy chính khách cũng ghét luôn.
“Cô Hà ngày thường thích làm gì?” Bác sĩ Giang hỏi.
“Đọc sách.”
“Tôi cũng vậy, sách mà cô Hà thích nhất là…”
Thái Hồng rối rít xin lỗi rồi cúp máy, chạy thẳng đến nhà trẻ đón Đa Đa về nhà Hàn Thanh.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Thanh nhờ đến Thái Hồng. Từ khi đi làm đến giờ, Hàn Thanh kiên trì hằng ngày đưa đón Đa Đa, để Hạ Phong thoải mái đi tìm việc. Không lâu sau, vì yêu cầu công việc, công ty bảo cô thi bằng lái, rồi sắm cho cô một chiếc Toyota với giá gần như nửa mua nửa tặng, nhiệm vụ đưa đón Đa Đa liền trở thành trách nhiệm của cô luôn. Một khi bận việc, lại không tìm được Hạ Phong, Hàn Thanh sẽ gọi điện nhờ Thái Hồng, còn vì thế mà đưa cô giữ một chiếc chìa khóa nhà.
Kết quả là đúng vào giờ tan tầm, Thái Hồng và Đa Đa bị kẹt trên xe buýt gần một tiếng đồng hồ. Lên lầu, vừa mở cửa, cô liền ngẩn người, không ngờ Hạ Phong có nhà, hơn nữa, ngôi nhà bừa bộn đến sợ! Dưới sàn vung vãi đồ chơi và giấy, trên bàn còn bày bát cháo và hai cái bánh bao ăn dở của bữa sáng. Trên sofa chất đầy quần áo bẩn, tủ giày bị gãy mất một ngăn, giày rơi ra chặn lại cửa, báo hại Thái Hồng cả buổi trời chẳng mở được cửa. Màn hình máy tính ở phòng sách đang sáng, Hạ Phong đeo tai nghe say sưa chơi điện tử.
“Hạ Phong, cậu có nhà ư?” Thái Hồng dẫn Đa Đa vào nhà vệ sinh rửa tay, hỏi.
“Ừ, buổi sáng có cuộc phỏng vấn, chỉ một tiếng thôi, buổi trưa là về rồi.” Hạ Phong bỏ tai nghe xuống, đến tủ lạnh lấy một lon Coca ra đưa cho Thái Hồng. “Kỳ lạ, rõ ràng mình có nhà, sao Hàn Thanh lại làm phiền cậu nữa?”
“Cậu ấy nói có gọi điện cho cậu, nhưng cả điện thoại bàn và di động đều chẳng có ai bắt máy. Cậu ấy có việc đột xuất, không đi đón Đa Đa được nên nhờ mình.”
Hạ Phong vỗ đầu, ồ lên một tiếng: “Là lỗi của mình, mình đeo tai nghe nên không nghe thấy gì cả… Thật ngại quá, cứ làm phiền cậu mãi. Mời cậu ngồi!”
Thái Hồng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ mẹ có thể đang ở nhà chờ cô về tường trình lại buổi gặp mặt, bèn lắc đầu: “Mình không ngồi đâu, Hàn Thanh nói cô ấy sẽ cố gắng về sớm.”
Hạ Phong cũng không miễn cưỡng, đưa cô đến cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi xách của cô: “Chiếc túi này là Hàn Thanh tặng cậu phải không?”
Thái Hồng gật đầu, cười tủm tỉm: “Sao, thấy tiếc thay cho cô ấy à?”
“Cậu có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
“Sáu nghìn đô la Mỹ.”
“Ồ, cậu mà làm gián điệp cũng không tồi nhỉ?” Thái Hồng cảm thấy trong lời hắn có ẩn ý gì đó. “Sao? Cậu có ý kiến? Thế thì mình chẳng dám