
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.
n trai cũng bị vạ lây! Mình thực sự yếu đuối quá, đến tận bây giờ vẫn còn ôm ấp vọng tưởng về anh ấy…”
“Hàn Thanh, cậu ta đối xử như thế với cậu không chỉ một lần.” Thái Hồng nói. “Mình cảm thấy cậu ta hết thuốc chữa rồi, càng lúc càng làm chuyện quá đáng, cậu phải tốc chiến tốc thắng lên.”
Hàn Thanh ngoảnh đầu qua cười: “Xem cậu kia, thành tại Phong Vân bại tại Phong Vân. Lúc đầu, người ủng hộ bọn mình nhiệt tình nhất là cậu, bây giờ người bảo bọn mình chia tay cũng là cậu. Nói cho cậu biết, dù mình có ly hôn cũng phải ly hôn sao cho văn minh, lãng mạn, như thế mới không uổng phí tình nghĩa mặn nồng lúc xưa chứ, phải không? Cho nên mình đã bí mật đi đăng ký một tour du lịch, cũng đăng ký cho Hạ Phong luôn, làm một tour Singapore, Malaysia, Thái trong mười ngày, khách sạn năm sao nhé, massage kiểu Thái nhé, show diễn của người chuyển giới nhé, tham quan Kota Kinabalu City Mosque nhé… Địa chỉ là nhà cậu, cậu nhận giúp mình nhé! Anh ấy có chịu đi với mình không lại là chuyện khác, nhưng đây là tấm lòng của mình. Chỉ cần đợi mình qua đợt bận này, sẽ nói với anh ấy ra ngoài khuây khỏa, nhân tiện mang chuyện ly hôn ra nói rõ ràng. Không chơi trò nổi dậy khởi nghĩa, cũng không chơi trò đập nhà đập cửa mà theo phương thức ngoại giao hòa bình, giải phóng phi bạo lực… Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm trờ, có với nhau một mặt con, vẫn nên chia tay trong hòa bình thì hơn.”
“Mình khâm phục lòng độ lượng của cậu, bị người ta dần ra như thế rồi còn lãng mạn được.” Thái Hồng dở khóc dở cười. “Cẩn thận Hạ Phong nghe được, giận điên lên, lại ném cậu xuống biển luôn giờ!”
“Đến nước này rồi mình cũng đành bất chấp luôn. Tất cả vì quyền nuôi dưỡng Đa Đa.” Hàn Thanh hững hờ nói. “Anh ấy chắc chắn sẽ giành với mình, mà mình ly hôn chính là vì Đa Đa… Cho nên mình quyết giành cho bằng được.”
Về đến nhà, vì chuyện của Hàn Thanh mà Thái Hồng trằn trọc không ngủ được. Một là thấy ấm ức thay cho cô, hai là càng nghĩ càng không hiểu. Đến bây giờ cô vẫn thấy nhớ như in cảnh hai người họ yêu nhau lúc đầu, thật sự là một cặp đôi đẹp như trong mơ khiến ai thấy đều ngưỡng mộ. Tiếc thay khi bước ra cổng trường lại không chịu nổi một cú đánh của hiện thực, cuộc hôn nhân tốt đẹp cứ thế vỡ tan tành.
“Cho nên mới nói, trai quê vượt khó không nên gả, trừ phi con muốn trở thành Hàn Thanh thứ hai.” Lý Minh Châu tận dụng cơ hội đưa ra lời tổng kết.
Trong nửa năm không nhắc đến Quý Hoàng, Hàn Thanh và Hạ Phong chính là tấm gương xấu mà Lý Minh Châu luôn treo trên miệng. Nếu như trước đây, mỗi lần nghe thấy những câu nói kiểu này, Thái Hồng chắc chắn sẽ phản bác lại, nhưng lần này, cuối cùng cô cũng thừa nhận những lời mẹ nói là có đạo lý, chuyện đã đến nước này, Hàn Thanh và Hạ Phong rất khó tiếp tục chung sống với nhau. Cho nên cô chẳng thèm đấu khẩu với mẹ: “Ly dị thì ly dị, con cũng chẳng khuyên can nữa. Khuyên tiếp không chừng Hàn Thanh bị hắn đánh đến tàn phế ấy chứ!”
“Thì đó! Mấy thằng dân nông thôn ấy à, đừng tưởng bọn họ miệng lưỡi ngọt như mía lùi, biết cách lấy lòng, thực ra bản chất bên trong rất trọng nam khinh nữ. Đặc biệt là Hạ Phong, từ nhỏ lớn lên trong bạo lực của người lớn. Nếu con lấy loại người này, cố mà ngoan ngoãn, nhún nhường đi, thích phản kháng thì cứ ở đó mà chờ ăn đấm.”
Nghe đến đây, Thái Hồng liền cảm thấy bực bội: “Mẹ à, mẹ lại nữa rồi, đây gọi là kỳ thị! Nông thôn cũng có người tốt, thành phố cũng có người xấu, tỷ lệ như nhau cả thôi.”
“Bọn mình lại cãi nhau một trận, hôm qua mình chính thức đề nghị ly hôn. Anh ấy không đồng ý, mình nói cái gì mình cũng cho anh ấy hết, nhà cửa, tài khoản, xe mình đều không cần, chỉ cần Đa Đa. Anh ấy tức giận đập vỡ hết đồ đạc trong nhà, bọn mình đánh nhau luôn. Mình đau khổ đến nỗi cả đêm không ngủ được, Đa Đa cũng bị làm cho hoảng sợ. Mình nghĩ… mấy ngày tới tốt nhất đừng để anh ấy ở cùng thằng bé.”
“Cái gì?” Thái Hồng không kiềm chế được, hét lớn: “Cái đồ tệ hại này! Thế cậu có bị thương không?”
“Chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng, mình bảo rằng sẽ báo công an anh ấy mới chịu dừng tay. Sáng nay lại khóc lóc ỉ ôi quỳ xuống cầu xin mình tha thứ, còn cam đoan rằng đây là lần cuối cùng, từ nay về sau sẽ không nổi cáu với mẹ con mình nữa.”
“Hàn Thanh! Đừng có nghe hắn nói! Hắn đã cam đoan biết bao nhiêu lần rồi! Ly hôn! Kiên quyết ly hôn với hắn! Mình ủng hộ cậu!”
Bên kia bật khóc nức nở, Hàn Thanh nói: “Ừ, mình có nói với anh ấy rồi, lần này mình quyết tâm rồi. Đơn xin ly hôn mình đã ký tên, buổi sáng, trước khi ra khỏi nhà mình đặt nó trên bàn rồi. Mình nói với anh ấy, Đa Đa là đứa con chung của hai người, cho dù có chia tay, anh ấy vẫn là cha ruột của Đa Đa. Bất kỳ lúc nào anh ấy muốn đến thăm Đa Đa mình đều không phản đối. Dẫu sao bọn mình vẫn ở chung một thành phố, mình không định cướp đi đứa con của anh ấy.”
“Thế hai cậu… thương lượng rõ ràng với nhau nhé! Đã đến nước này rồi, nên bình tĩnh giải quyết vấn đề thì hơn.”
“Anh ấy đang trong cơn thịnh nộ, đợi mình đi làm v