
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134729
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/729 lượt.
ề, mình tính ra ngoài ăn cơm với anh ấy, thương lượng cụ thể thủ tục ly hôn. Dẫu sao cũng đều là người lớn cả…”
“Được, chốc nữa mình sẽ đi đón Đa Đa. Cậu nhớ gọi điện báo cho cô giáo ở nhà trẻ trước nhé!”
“Mình gọi bây giờ đây. Bây giờ vẫn còn sớm, đúng giờ đến đón là được rồi.”
Đặt di động xuống, Thái Hồng nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ, nghĩ bài luận cũng chỉnh sửa gần xong, chỉ còn chi tiết cuối cùng, không muốn ngắt ngang mạch suy nghĩ, cô bèn cắm đầu sửa cho xong. Cầm bài luận trên tay, đọc lại một lần từ đầu đến cuối, sửa vài lỗi chính tả, sau đó đi ra khỏi nhà.
Nhìn đồng hồ, ba giờ năm mươi phút, cho dù đúng vào giờ tan tầm cũng thừa sức đến kịp. Nào ngờ vừa ra khỏi nhà mới sực nhớ mấy hôm nay phố Hòa Bình sửa đường, toàn bộ xe buýt chuyển tuyến, chắc chắn sẽ tắc đường. Quả nhiên không sai, xe vừa vào phố Hòa Bình là gặp ùn tắc nghiêm trọng. Lúc đầu hành khách trên xe đều cảm thấy ngơ ngác, phố Hòa Bình là con phố nhỏ, dù vào giờ cao điểm cũng chẳng tấp nập mấy. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy dãy xe chạy xuôi về hướng Nam gần như kẹt cứng, chiếc này nối đuôi chiếc kia, đèn sau xe bật sáng đỏ, kéo dài tít ra xa chẳng thấy đâu là tận cùng. Thái Hồng lách người đến cửa xe xem bản tin phát trên ti vi, mới biết thì ra phía trước xảy ra tai nạn, xe tải và mini buýt đụng nhau, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, cả xe cấp cứu cũng đã đến, nguyên một con phố dài kẹt cứng. Thái Hồng thì không nóng ruột, kẹt xe đối với người dân ở khu này có thể xem là chuyện thường ngày, may mà cô đã chừa dôi ra thời gian.
Nửa tiếng trôi qua, dòng xe cuối cùng cũng nhúc nhích, khó khăn lắm mới bò được vào đường cao tốc, lại bị kẹt nữa. Lần này mới thực sự là giờ cao điểm, ùn ứ chứ không tắc đường, chiếc xe buýt như con bọ cánh cứng chậm chậm bò về phía trước, bò hơn bốn mươi phút vẫn chưa ra khỏi đoạn đường cao tốc đó.
Đường phố rất ồn ào, trong xe càng ồn hơn, gần như tất cả mọi người đều móc di động ra gọi điện. Suốt đoạn đường, bụng của Thái Hồng quặn lên khó chịu vì mùi khí thải lẫn với mùi xăng xe. Nhìn đồng hồ đeo tay, bốn mươi phút nữa mới đến giờ Đa Đa tan học, mà cổng trường thì đã nhác thấy đằng kia, chắc chắn là không trễ được, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xe buýt lết về trước với tốc độ rùa bò, Thái Hồng đứng suốt, mệt mỏi đến mức liên tục ngáp ngắn ngáp dài, mắt chợt liếc sang màn hình ti vi, bỗng sững người.
MC vẫn dùng giọng điệu cứng nhắc, máy móc như thường ngày đọc bản tin mới nhất:
“… Khoảng năm giờ chiều hôm nay, trên sân thượng tòa cao ốc Chu Mục ở phố Đông Ninh thuộc thành phố F đã xảy ra một vụ án mạng. Một thanh niên cầm dao xông vào văn phòng tổng giám đốc giết chết một cô gái họ Hàn và đâm bị thương nặng một thanh niên khác, sau đó tự sát chết ngay tại chỗ. Theo điều tra, người bị thương là Tần Vị, thành viên trong ban điều hành cấp cao nhất của ủy ban chấp hành quỹ đầu tư Tần thị - nguồn quỹ hoạt động khá sôi nổi trong thị trường quỹ đầu tư của thành phố vài năm trở lại đây, hiện tại anh đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Phía cảnh sát cho biết, vụ án mạng đang được tiến hành điều tra, trước mắt có thể xác nhận nam thanh niên cầm dao họ Hạ, là chồng của người tử nạn, nguyên nhân của vụ án mạng có thể là do mâu thuẫn gia đình…”
Thái Hồng mặt mày tái mét, trong phút chốc chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, người mềm nhũn, muốn khuỵu xuống, may mà được một hành khách kế bên đỡ lấy.
Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn trở lại, tức tốc lấy di động ra, phát hiện trên màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ. Cô điên cuồng bấm gọi số của Hàn Thanh. Ngay tức khắc, đầu dây bên kia có tiếng người bắt máy: “A lô!”
Là giọng đàn ông, trái tim cô bỗng chìm vào tuyệt vọng.
Bên ngoài xe có tài xế nóng ruột bấm còi inh ỏi, cô áp di động sát vào tai: “Tôi tìm Hàn Thanh.”
“Xin hỏi cô là ai?” Giọng của đối phương bình tĩnh đến lạ.
“Tôi là Hà Thái Hồng, là bạn thời đại học và cũng là bạn thân của Hàn Thanh, tôi mới xem tin tức trên ti vi…”
“Tôi là cảnh sát Lý, bạn của cô đã xảy ra chuyện. Cô có thể đến Cục công an một chuyến không? Chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi.”
“… Được.”
Cô ghi lại số điện thoại liên lạc và địa chỉ, lúc này mới nhận ra toàn thân mình đang run bần bật. Bèn hỏi, giọng nghẹn ngào: “Cảnh sát Lý, xin hỏi Hàn Thanh, cô ấy… còn có thể cứu được không?”
“Vết thương của cô ấy quá nặng, đã qua đời rồi.”
Thái Hồng không kiềm chế được, òa khóc nức nở, những hành khách trên xe đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Như sực nhớ ra chuyện gì, cô cuống quýt nhấn gọi số của nhà trẻ.
Một cô giáo bắt máy.
“A lô, tôi là Hà Thái Hồng. Mẹ của Hạ Đô nhờ tôi đi đón con trai, xin hỏi Hạ Đô có đó không?”
“Không có, cha cháu đón cháu về rồi.” Đầu dây bên kia khẳng định.
Thái Hồng bỗng giật thót, rơi tõm xuống đáy vực sâu: “Đón về rồi? Là lúc nào?”
Việc đón học sinh, nhà trẻ đều có ghi chép lại kỹ càng, người đó dừng lại một lát, hình như đang tra danh sách gì đó: “Đúng bốn giờ chiều.”
Thái Hồng lập tức gọi lại vào số của người cảnh sát kia: “Xin lỗi lại là tôi, bạn học của H