
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134786
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/786 lượt.
tham gia trận đấu ăn uống ở Nhật Bản cũng nên!
Cảnh Thụy Võ nằm trên thảm ở trong phòng khách thở dốc, đẩy đẩy Vu Kiệt cũng đang nằm ở bên cạnh.
– Anh Vu, mẹ em sẽ có cơ hội tìm đến chị hai nói chuyện riêng sao?
– Không có khả năng! – Vu Kiệt chắc như đinh đóng cột đáp.
– Trừ khi bà đi tìm cô ấy lúc thời gian đã vào lớp. Nhưng mà, anh tin tưởng mẹ của em sẽ không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Bởi vì, bà sẽ rất khó giải thích với trường học, bất cứ là dùng cái cớ gì đi nữa, đều không tránh khỏi việc mất mặt mũi, mà bà không thể chịu nổi những việc như vậy.
– Vậy là được rồi, mẹ em dù gì cũng là một phó giáo sư, tài ăn nói của bà ấy thật không sai. Bà nếu như đã nghiêm túc thì lực thuyết phục thật là kinh người.
– Anh hiểu được.
– Thuận tiện liền hỏi một chút, trừ bỏ việc nấu ăn ngon của chị ấy ra, anh rốt cuộc còn thích chị ấy ở điểm nào nữa vậy? Chị cũng không thông minh, có đôi khi còn có lúc ngốc nghếch, so với người thiên tài thì thật sự không xứng mà!
Vu Kiệt nở nụ cười.
– Kỳ thật mọi người đều sai lầm rồi. Tiểu Điệp không phải là không thông minh mà ngược lại, trí nhớ của cô ấy còn rất kinh khủng nữa. Chỉ là do trí não của cô ấy chỉ là có chút phản ứng chậm mà thôi. Bình thường lúc nhìn thấy gì đó đều sẽ ghi nhớ lại trong đầu, nhưng lại không có cách nào đem chính xác những thứ đã ghi nhớ chép ra bên ngoài. Ví dụ như địa lý, mấy cái tên quốc gia cùng thành phố dài dòng phức tạp, cô ấy đều có thể nhớ rõ ràng nhưng chỉ có điều là thành phố nào thuộc quốc gia nào thì cô ấy chỉ có thể nhớ mang máng. Mỗi lần cô ấy đi thi, rõ ràng lúc đó trong đầu có rất nhiều đáp án lại không biết cái nào mới là đáp án chính xác. Mà anh chỉ là nhằm vào vấn đề này của cô ấy rồi tìm ra phương pháp đúng nhất để dạy, cô ấy liền có thể đạt được những thành tích rất cao.
Cảnh Thụy Võ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
– Nhưng mà anh thích cô ấy, chẳng phải bởi vì sắc đẹp mà là do tính cách nữ tính đơn thuần, ngây thơ của cô ấy. Anh không chấp nhận việc giữa nam và nữ phải dựa trên thân phận bình đẳng mới có thể kết đôi được. Cô ấy ôn nhu lại đáng yêu, hồn nhiên lại lương thiện như vậy. Cô ấy có được một loại nữ tính rất mị lực, có thể kích thích được bản năng nam tính trong anh trỗi dậy. Làm cho anh có một loại khát vọng có thể chiếu cố cô ấy, che chở cô ấy, thương yêu cô ấy. Nếu cô ấy là cái nồi thì anh chính là cái nắp, hai bọn anh là hai thể hoàn chỉnh thống nhất. Em không biết đây mới thực sự là phối hợp hoàn mỹ sao?
– Em…không hiểu cho lắm, nhưng mà… – Cảnh Thụy Văn nhíu nhíu mi trầm ngâm.
– Em nghĩ ý của anh chính là, anh cho rằng chị hai của em cùng với anh là một tổ hợp hoàn mỹ nhất.
– Chính xác! Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nói như thế nào. Anh chỉ muốn lúc anh đi làm về đến nhà, có người có thể cho anh một cái ôm ấm áp và có khả năng thỏa mãn… – Vu Kiệt hắc hắc cười hai tiếng.
– Tâm lý tự cao tự đại của một nam nhân.
Cảnh Thụy Võ phốc xích cười ra tiếng.
– À! Thì ra tiêu chuẩn của anh là như vậy. Mà tiêu chuẩn của mọi người trong nhà em vừa khéo tương phản, chẳng trách bọn họ không tin anh sẽ thích chị hai.
Vu Kiệt cười cười.
Cảnh Thụy Võ nhìn lên trần nhà một lát sau, đột nhiên hỏi:
– Anh không có làm chuyện xấu gì với chị hai em đấy chứ?
– Có. – Vu Kiệt sảng khoái thừa nhận.
Cảnh Thụy Võ bỗng dưng nghiêng mặt lại, một tiếng cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp.
Vân Điệp đang vội vàng nấu ăn, căn bản không có chú ý đến bên này, thấy thế Vu Kiệt mới thấp giong nói:
– Bọn anh cũng đã kết hôn rồi.
Hai mắt Cảnh Thụy Võ đột nhiên mở to, miệng định kêu to ra tiếng, Vu Kiệt kịp thời che miệng của cậu lại.
– Nhưng mà tiểu Điệp còn chưa biết đâu.
Hai dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đôi mắt của Cảnh Thụy Võ.
Vu Kiệt buông tay ra:
– Em cũng biết trình độ ngốc nghếch của cô ấy rồi đấy. – Anh cười nói.
– Về phần nguyên nhân tại sao không nói cho cô ấy biết, em có thể trở về hỏi anh cả một chút.
– Anh cả cũng biết rồi? – Cảnh Thụy Võ kinh ngạc hỏi.
Vu Kiệt gật gật đầu.
– Anh đều nói cho anh ấy biết hết.
Cảnh Thụy Võ liếc mắt nhìn anh.
– Anh là muốn em gọi anh một tiếng anh rể đi?
Vu Kiệt nhún nhún vai.
– Tùy em vậy!
Hai tròng mắt thông minh vừa chuyển, Cảnh Thụy Võ liền hắc hắc cười nói:
– Đương nhiên là muốn gọi rồi…anh ~~ rể ~~.
Toàn thân Vu Kiệt run lên.
– Gọi thì gọi, làm gì mà gọi ghê tởm như vậy!
Tươi cười bên môi Cảnh Thụy Võ không có gì tốt đẹp.
– Anh rể ~~.
Vu Kiệt lại run lên.
– Về sau lúc anh dạy chị hai học thêm, có thể cho em đến nghe được hay không?
Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng.
– Nghĩ thật tốt! Mỗi ngày đều cho em chạy đến đây giành đồ ăn với anh chắc? Anh mới không có ngốc như vậy đâu!
– Này! Em là em vợ của anh đấy! – Cảnh Thụy Võ kháng nghị.
– Anh hẳn là phải chiếu cố em nhiều hơn một chút chứ?
Câu trả lời của Vu Kiệt là cười ha một tiếng đầy trào phúng.
Cảnh Thụy Võ đột nhiên ngồi dậy.
– Anh…