
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134784
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/784 lượt.
r>– Thụy Võ, chị mới nấu thêm một ít vằn thắn, lát nữa về nhà, em nhớ đem về cho anh cả ăn nhé.
Cảnh Thụy Võ trừng mắt nhìn một lát sau, đột nhiên nở nụ cười.
– Không thèm hỏi ý kiến của anh nữa, em trực tiếp đi tìm chị hai hỏi.
Hả?
Nhóc con này cũng thật thông minh mà, biết cách lấy tiểu Điệp ra để uy hiếp anh!
Có lẽ, anh có thể sắp xếp nhóc con này đến nước Mỹ làm du học sinh…
***
Bất luận là Vu Kiệt ở một nước hay ở một trường nào đó nhận chức giáo sư. Thì mặc dù lớp học đó có số lượng sinh viên rất ít đi nữa, thì chỉ cần là tiết dạy của Vu Kiệt, trong lớp sẽ luôn xuất hiện những người không mời mà đến.
Chẳng những ngồi đầy cả lớp học, thậm chí ở cuối lớp học cũng chật ních người đứng nghe giảng, ngay cả hành lang bên cửa sổ cũng đều xếp đầy người.
Cho nên, làm cho Vu Kiệt lần đầu tiên bước vào lớp ba để dạy, liền nhìn thấy lớp này vốn là có 40 học sinh, bây giờ lại ngồi hơn 60 người, thậm chí còn có 2, 3 giáo viên đứng ở cuối lớp.
Anh cũng chỉ nhíu mày lại, nhún nhún vai, liền nhàn nhã, tự tại bước lên bục giảng mà thôi.
– Thật kỳ quái mà, hình như mặc kệ là tôi đến dạy học ở lớp nào đi nữa, đều sẽ có rất nhiều bạn đi nhầm lớp học.
Các học sinh che miệng cười trộm, Vu Kiệt cười cười lại hỏi:
– Xin hỏi vài vị giáo viên đã làm sai cái gì mà để cho các học sinh ở đây phạt đứng thế này?
Các học sinh cười to, ngay cả các vị giáo viên đang đứng ở cuối lớp cũng cười vui vẻ.
Vu Kiệt cười gật gật đầu.
– Đúng, chính là như vậy. Học tiết của tôi thì phải thoải mái, càng thoải mái càng tốt.
Anh vừa mới nói xong, hai chân vừa nhấc, liền nhảy lên ngồi trên bàn của giáo viên được đặt ở cạnh cửa.
– Đối với tôi mà nói, lên lớp như vậy mới là nhẹ nhàng nhất. Nếu bạn nào thích cũng có thể làm như vậy rồi nghe tôi giảng bài.
Các học sinh nhìn nhau cười, nhưng không có ai động đậy.
– Không có sao? – Vu Kiệt đột nhiên ngước mắt nhìn các vị giáo viên đang đứng ở cuối lớp, rồi sau đó lại nhìn các học sinh trong lớp.
– Tôi biết rồi. Có giáo viên ở đây nên các bạn không dám có đúng hay không? Không sao, lần sau tôi sẽ yêu cầu nếu giáo viên nào muốn đến lớp học của tôi “giám thị” thì cũng phải đem theo một cái bàn vào đây ngồi giống như tôi mới được.
Học sinh tiếp tục cười to.
Cứ như vậy, mặc kệ là dạy học môn gì, chỉ cần là tiết của Vu Kiệt, lớp ba luôn luôn vang lên từng trận cười vui vẻ.
Không lâu sau, giáo viên đến đây “giám thị” càng ngày càng nhiều.
Lại không lâu sau, thành tích học tập của học sinh lớp ba tăng nhanh như diều gặp gió, trở thành lớp có thành tích tốt nhất khối.
Sau đó, phiền toái liền tìm tới.
Thật nhiều phụ huynh học sinh yêu cầu đem con mình chuyển đến lớp ba học.
Nhưng điều này là không có khả năng, bởi vì một lớp học sẽ có quy định về sĩ số của học sinh.
Trên thực tế, mỗi lần Vu Kiệt lên lớp, lớp ba sẽ có nhiều hơn 30 học sinh.
Chỉ khi nào có tiết học của Vu Kiệt mới chạy đến nghe giảng. Nếu trường học đáp ứng yêu cầu của tất cả các phụ huynh là đem chuyển học sinh qua, về sau biết làm sao đây?
Nhưng lại có vài phụ huynh thì không thể cự tuyệt được.
Nhất là ở xã hội đề cao địa vị này, bọn họ cho rằng chỉ cần bọn họ gọi điện thoại qua yêu cầu thì trường học đương nhiên phải tích cực phối hợp.
Nếu trường học không chịu phối hợp, bọn họ sẽ tự mình đến “đe dọa” một chút.
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chính là vì lý do này mới dừng ở trước cổng trường.
Hướng phòng hiệu trưởng đi đến, giáo viên chủ nhiệm cố nén cơn giận ăn nói khép nép giải thích với đôi vợ chồng trung niên mặc quần áo cao quý trước mặt.
– Hàn tổng, thực sự là không có biện pháp mà! Lớp ba là lớp của học sinh nữ, chúng tôi không thể nào chuyển con trai các vị qua lớp đó được! Hơn nữa, nếu có ngoại lệ này, chúng tôi đối với các vị phụ huynh cũng có yêu cầu tương tự sẽ rất khó từ chối, mong ngài thông cảm cho nỗi khổ tâm của trường!
Người đàn ông trung niên từ nãy đến giờ đều thủy chung ngẩng cao đầu kiêu ngạo, lạnh lùng hừ một tiếng.
– Tôi mới không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm lớp kia là lớp nữ hay là lớp nam! Dù sao, năm nay con tôi không thể thi rớt đại học được! Nếu cậu không thể làm chủ thì tôi đi tìm thầy hiệu trưởng vậy.
Giáo viên chủ nhiệm liên tục thở dài:
– Hiệu trưởng cũng không có cách nào đâu mà!
– Tôi đi tìm ông ta!
Giáo viên chủ nhiệm lại tiếp tục thở dài.
Hàn phu nhân đang đứng ở bên cạnh Hàn tổng khinh thường liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm một cái, rồi sau đó lên giọng hỏi:
– Vì sao thành tích học tập của lớp ba lại tốt như vậy? Có phải các cậu đem những giáo viên giỏi nhất đều đến dạy ở lớp đó có đúng hay không? Tôi nghe nói có rất nhiều trường học đều làm như thế!
– Không, không. Trường học của chúng tôi không có làm như vậy. Những giáo viên giỏi đều cùng nhau chia ra ở các lớp. Cho dù có là học sinh xuất sắc cũng như vậy, chúng tôi đều đối xử bình đẳng.
– Nhất định là có nguyên nhân đặc biệt nào đó đúng hay không? – Hàn phu nhân hoài nghi nhìn giáo viê