Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134771

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

kỹ thời gian rồi lại đến.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, Cảnh Vân Nghê gắt gao trừng mắt nhìn cánh cửa hồi lâu mới tức giận xoay người rời đi.
Haiz! Kế hoạch của cô lại một lần nữa thất bại hoàn toàn.
– Bây giờ mới có 6 giờ, em nghĩ…
– Thực xin lỗi, tiểu Điệp đang nấu ăn…
– Em sẽ không…
– Tôi đang chuẩn bị giáo trình dạy học cho ngày mai. – Ý là tôi đang bận đừng có đến quấy rầy.
– À…
– Thực xin lỗi.
Cánh cửa lại một lần nữa vô tình đóng lại trước mặt Cảnh Vân Nghê.
Cô lại một lần nữa thất bại trở về.
– Hôm nay là chủ nhật, em nghĩ hai người hẳn là…
– Thực xin lỗi, ngày mai, tiểu Điệp phải đi thi.
Cảnh Vân Nghê như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt đã đóng lại, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Đi thi, vậy thì Vân Điệp sẽ…
Trong văn phòng của viện trưởng đại học T.
– Viện trưởng, tôi phải đi.
Viện trưởng không nói hai lời, lập tức tự mình đứng dậy tiễn Vu Kiệt ra đến cổng.
Đây là điều kiện trước đây của Vu Kiệt.
Sau khi Vu Kiệt dạy hết tiết, trường học phải cam đoan Vu Kiệt lúc nào cũng có thể ra về. Tất nhiên trường học một chút ý kiến cũng không có, viện trưởng lập tức đảm nhận trọng trách này.
Đi được nửa đường, viện trưởng thuận miệng hỏi:
– Hôm nay, sao lại về sớm như vậy?
– Có việc. – Vu Kiệt đơn giản trả lời.
Bởi vì hôm nay, Vân Điệp đi thi nên giữa trưa sẽ ra về.
Cho nên vì phối hợp thời gian với Vân Điệp mà Vu Kiệt mới dạy xong 2 tiết đã yêu cầu chạy lấy người.
Trên đường đi, bởi vì có tai nạn mà dẫn đến kẹt đường.
Anh đành phải lái xe máy đi đường vòng.
Lúc anh đến nơi thì xa xa đã nhìn thấy Vân Điệp cùng mẹ của mình đang đi đến bãi đỗ xe nằm bên cạnh trường học.
Không chút do dự, anh lập tức nhấn mạnh chân ga chạy nhanh đến, chưa tới 5 giây, một tiếng két chói tai của xe máy vang lên liền đứng ở bên cạnh Vân Điệp.
– Tiểu Điệp, sao không đợi anh?
Vân Điệp lén liếc mắt nhìn mẹ mình một cái.
– Mẹ muốn cùng em nói vài chuyện, nên muốn dẫn em đến một nhà hàng nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Vu Kiệt cũng nhìn vẻ mặt đang thất vọng của Viên Loan Anh một cái.
– Có thể! Đi lên, anh chở em đến một nhà hàng rất yên tĩnh, mẹ em có thể lái xe đi theo chúng ta.
– Con ngồi xe của mẹ sẽ thoải mái hơn đấy.
Viên Loan Anh cố gắng lần cuối.
Bà chính là muốn tìm Vân Điệp để nói chuyện một chút, lại vừa khéo gặp phải Vu Kiệt chưa đến, còn tưởng rằng là ông trời giúp bà chứ?
Đang muốn thuận tiện đem Vân Điệp trở về nhà luôn, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, Vu Kiệt kịp thời chạy tới!
– Cô ấy thích ngồi xe máy hơn. – Vu Kiệt không cho Vân Điệp có thời gian suy nghĩ liền kéo lên xe.
– Chúng tôi ở đó chờ, bà tự lái xe đến đó đi!
Sau đó, bọn họ cho xe dừng lại ở trước một nhà hàng.
Vu Kiệt cùng Vân Điệp xuống xe máy, lúc anh đang cúi người khóa xe lại khi liền không chút nào ngoài ý muốn mà nhìn thấy Cảnh Vân Nghê cùng Viên Loan Anh từ trong xe hơi bước ra.
– Hả? Chị cả, chị như thế nào cũng ở đây, không phải nói chỉ có một mình mẹ thôi sao?
Cảnh Vân Nghê xấu hổ liếc mắt nhìn Vu Kiệt một cái.
– À. Không phải là do em nghe nhầm rồi đấy chứ? Là một mình mẹ đi tìm em còn chị thì ngồi chờ ở trong xe.
– Vâng!
Không khí trong bữa cơm cực kì mất tự nhiên.
Trừ bỏ người không hề biết gì như Vân Điệp là đang ăn cơm ra, ba người còn lại đều đang chìm vào trong suy nghĩ của chình mình.
Cảnh Vân Nghê cùng Viên Loan Anh câu được câu không ngồi nói toàn những chuyện vô nghĩa. Mà Vu Kiệt chính là lấy ánh mắt trào phúng nhìn hai người bọn họ.
Đặc biệt là lúc Viên Loan Anh nghĩ muốn biểu hiện “tình thương của mẹ” một chút , sẽ thấy khóe miệng của Vu Kiệt hơi hơi nhếch lên.
Mỉm cười kiểu đùa cợt ấy làm cho Viên Loan Anh cảm thấy chính mình giống như là hoàn toàn trống trơn trước ánh mắt lợi hại của Vu Kiệt vậy.
Chiếc mặt nạ được tỉ mỉ đắp nặn lên cũng theo đó mà vỡ tan.
Mặc kệ ánh mắt của Cảnh Vân Nghê có lo lắng, thúc giục như thế nào đi chắng nữa, Viên Loan Anh chính là không thể nào đem “tình thương của mẹ” đầy giả dối ra làm mất mặt của mình được.
Cảnh Vân Nghê âm thầm cắn răng không thôi.
Vân Điệp đã ăn no. Cảnh Vân Nghê thật sự không cam lòng cuộc gặp mặt lần này cứ như vậy mà kết thúc, chỉ có thể không ngừng tìm cách kéo dài thời gian.
– Vu Kiệt, anh như thế nào lại ăn ít như vậy? Không thích ăn đồ ăn ở đây sao? Có muốn đến nhà hàng…
– Tôi không thích ăn ở bên ngoài, thói quen của tôi là ăn đồ ăn do tiểu Điệp nấu. – Vu Kiệt không khách khí đánh gãy lời nói của cô ta.
– Vân Điệp? – Viên Loan Anh như có suy nghĩ sâu xa nhìn Vân Điệp.
– Mẹ nghe bọn Thụy Văn nói Vân Điệp biết nấu ăn, là thật sao? Mẹ như thế nào lại không biết?
Vu Kiệt hừ nhẹ một tiếng.
– Điều này cũng không có gì kì quái. Trừ bỏ thành tích học tập của Vân Điệp ra, đại khái các người cái gì cũng sẽ không thèm để ý tới.
Viên Loan Anh xấu hổ ho khụ khụ.
– Này…thật ra, con bé cho tới bây giờ cũng chưa từng có nói qua…khụ khụ…con bé thực sự nấu ăn ngon lắm sao?
– Tôi