
Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341588
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1588 lượt.
nhang thơm. Bát tiểu thư vô thanh vô tức bị treo cổ, bởi vì nàng cũng say. Nàng vốn là nữ tử nhu nhược, rượu như vậy, chỉ cần một ly cũng đủ để bất tỉnh nhân sự. Nàng xưa nay thân thể yếu đuối, đêm cuối mùa thu lạnh lẽo, lúc ấy cửa sổ mở rộng, cũng là sau đó huynh sợ mùi rượu không tiêu tan mới mở ra."
Lăng Thất tưởng rằng bát tiểu thư coi trọng Đỗ công tử, cũng chỉ bởi vì từ đông chí hai người gặp mặt, bát tiểu thư mới bắt đầu lo được lo mất, lại không biết ngày mùng tám tháng chạp bát tiểu thư đến Linh Ẩn gặp được Như Vụ. Trước sau chỉ chênh nhau mười ngày.
Kỳ thật, cho dù không có bài thơ này, Mạc Hi không biết Như Vụ giống nàng đều là người xuyên không, nàng cũng đã sớm hoài nghi bát tiểu thư cùng Như Vụ thoát không được liên quan. Bát tiểu thư chủ động muốn vào chùa lễ Phật, Lăng Thất muốn rút tuệ kiếm, không biết hoàn toàn ngược lại, bát tiểu thư chính là vì gặp tình lang. Nàng tự mình chuẩn bị quần áo cũng không có gì lạ, đáng thương tối hôm chết còn đặc biệt thay bộ váy vũ quá thiên thanh mà Mạc Hi tán thưởng không thôi kia. Lúc bát tiểu thư nhờ nàng đưa đến gặp Như Vụ từ dùng là "thông truyền" mà không phải "giới thiệu" có thể thấy có quen biết. Sau đó bát tiểu thư lại cố ý muốn đến vãn khóa, nói mình "nghiệp chướng nặng nề." Yêu người tu hành là việc bất chính, với tiểu thư khuê các như nàng mà nói, đương nhiên nghiệp chướng nặng nề. Nàng sở dĩ coi cây quạt kia là trân bảo, không chỉ vì bài thơ này, mà còn bởi vì Như Vụ vẽ Đoạn Kiều là nơi Hứa Tiên cùng Bạch nương tử gặp nhau. Yêu người mến nhau cùng tăng tục mến nhau đều là chuyện kinh thế hãi tục người đời không cho phép. Càng cấm kỵ, nữ tử khuê phòng như nàng càng đau khổ xót xa không thể tự kềm chế. Nàng yêu là người đề thơ vẩy mực trên mặt quạt, mà không phải Đỗ công tử tặng quạt.
Còn cách hai người truyền tin tức là thông qua sổ công đức, Mạc Hi cúng một trăm lượng, không chút đau lòng, vì đã lật xem đủ vốn, quyên một trăm lượng không nhiều lắm, Lăng thị rất dễ dàng tìm được, mỗi lần đều là cùng một ngày liền có một người họ Trần kí tên, tên của hắn rất thú vị, có khi là Mạt, có khi là Thân, lại có khi là Dậu, bút tích giống nhau. Bát tiểu thư ký tên là báo với Như Vụ nàng đến, mà Như Vụ ký là thời gian hẹn hò. Trước kia bát tiểu thư không ngủ lại, bởi vì chỉ cần nàng đến, Như Vụ sẽ gặp, nàng sầu lo như vậy có thể bởi vì Như Vụ đối với nàng càng ngày càng không quan tâm, không muốn dây dưa tiếp. Lúc trước cầu kiến vài lần gặp phải trắc trở, lần này dứt khoát ở lâu, để từ từ tìm cách. Mà ngày đầu tiên vào chùa, bát tiểu thư tách khỏi Mạc Hi đến Hoa Nghiêm Điện kí tên, không nghĩ tới Như Vụ vẫn làm như không thấy, nàng chỉ có thể cầu Mạc Hi an bài thay.
Mạc Hi nói đến miệng khô, dừng một chút, tiếp tục nói: "Huynh giết bát tiểu thư một mặt bởi vì nàng quấn quýt si mê, nàng ngày đêm không rời cây quạt có văn chương của huynh, nếu rơi vào tay phương trượng huynh sẽ không thể tiếp nhận chức vụ chủ trì còn có khả năng bị trục xuất khỏi chùa. Vãn khóa mỗi ngày, Trí Thanh tự mình chủ trì thí thực, bát tiểu thư nếu muốn nhân cơ hội nói cái gì, huynh vạn vạn ngăn cản không kịp. Đáng thương cho nàng còn mong ước ở bên nhau tam sinh tam thế. Ngày đó ta tỉnh rượu, mùi rượu trên người huynh rất nặng, tăng bào lỏng lẻo, nhưng thần trí minh mẫn, chỉ sợ là nàng đem rượu hoa quế bôi lên ngực huynh, huynh vì lừa nàng uống rượu không thể không cho phép. Huynh cho ta uống trà tỉnh rượu là vì để ta sau khi trở về có thể tỉnh táo, đem thời gian bát tiểu thư tử vong nhập vào khoảng thời gian hai chúng ta uống rượu."
"\'Than ôi chuyện nhân gian, vui vẻ sung sướng, có ai chịu làm tiên.\' Cuộc đời ngắn ngủi, thế sự vô thường. Người đời thật buồn cười, một lòng mong muốn được tiến vào thế giới tây phương cực lạc, lại không biết ta thân nhập cõi Phật lại như rơi xuống địa ngục A Tỳ, thế tục vui vẻ mới là nơi ta mong suốt đời. Tiếc rằng không như ý muốn. Cũng như cô, lấy giết chóc để sinh tồn, chỉ mong có thể tiếp tục sống sót."
"\'Có bằng chứng gì, biết đâu ai dễ ai khó.\' Trên đời này ai cũng khổ, không riêng gì ta huynh. Chỉ là không thể tưởng được, huynh mời ta tới là vì hai ngàn lượng bán Đôn Hoàng tàng kinh động của Vương đạo sĩ. Bản huynh cho ta là khi luyện tập bắt chước bút tích của Đổng Kỳ Xương đã viết ra. Trí Thanh mỗi ngày đều kiểm kê bảo vật ở Tàng Kinh Các, một ngày nào đó sẽ nhìn ra là đồ giả. Nếu ông ấy mất, thứ nhất huynh có thể lên làm trụ trì, trong thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện bí mật của Tàng Kinh Các, thứ hai huynh có thể tùy ý hành sự." Mạc Hi ngừng lại một chút, nói: "Kinh văn có lẽ có thể làm giả, đồ vật bằng sức một mình huynh vạn vạn không thể làm được. Huynh buôn lậu quốc bảo cho người Đông Dương (Nhật Bản), không sợ người sau lưng có mới nới cũ?"
Mạc Hi vì thấy đọc Kim Cương Kinh có ích cho việc luyện công, nên thường không rời. Rốt cuộc nàng bỗng nhớ tới vì sao lúc nàng xem cuốn
"Nếu đã biết, sao không động thủ." Như Vụ mặt không đổi sắc, bất động như núi.
Mạc Hi chợt đứng lên, ra tay như điện, chỉ là còn