Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Tô Diệu Thủ

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134826

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/826 lượt.

u thân hỏi con, \'Võng đàm bỉ đoản, mỹ thị kỷ trường. Tín sử khả phục, khí dục nan lượng\', những lời này giải thích thế nào?" Bàn tay đang cầm điểm tâm của Tào tiên sinh hơi run lên, ông ngẩng đầu đã bắt gặp nụ cười đầy thâm ý của Nhược Thủy.
--- ------
Dịch nghĩa:
Đừng đi bàn tán điểm yếu của người khác, cũng đừng ỷ mình có điểm mạnh mà không có chí tiến thủ.
Những lời thành thực phải khảo nghiệm qua thời gian; còn trình độ quá lớn khiến người ta khó mà đánh giá được.






Vải Vóc
Tiết Đinh thấy Nhược Thủy muốn thử mình, mà đứa trẻ nào cũng đều có lòng háo thắng, huống chi Thẩm Mộ Yên vẫn luôn nói này nói kia trước mặt Tiết Đinh, đương nhiên cậu bé cũng muốn khoe khoang một phen, cơ thể nhỏ bé ưỡn lên, đầu gật gù đắc ý nói rằng: "Câu này ý nói chớ nên bàn tán về khuyết điểm của người khác, cũng đừng ỷ vào ưu điểm của mình mà tự cao tự đại. Lại nói nếu đã trải qua thời gian thử thách thì tính tình sẽ độ lượng hơn."
Nhược Thủy cười khen ngợi: "Đinh nhi thuộc bài quá, thầy dạy con rất tốt. Nhưng có tri thức, hiểu lễ nghĩa thì không chỉ học thuộc kinh thư mà được, cái quan trọng là học phải hiểu mới là hay. Châm ngôn luôn răn dạy cái miệng là thứ gây họa sát thân, lưỡi chính là con dao chém mình, không thể tùy tiện nói năng lung tung." Nói đoạn, Nhược Thủy mới cười nhìn Tào tiên sinh, nàng hỏi: "Tiên sinh thấy ta nói có phải không?"
Tào tiên sinh nghe Nhược Thủy nói vậy liền toát mồ hôi hột, khẽ khàng đáp: "Phu nhân nói rất phải." Nhược Thủy gật đầu, ngoảnh lại nhìn đồ dùng, sách vở bày biện trên bàn của Tiết Đinh một chút, dặn dò Tiết Đinh vài câu rồi xoay người rời đi. Lúc này, Tào tiên sinh mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, thời gian còn lại cho Tiết Đinh vừa học thuộc lòng vừa viết chính tả hai lần coi như xong buổi học hôm nay.
Tào tiên sinh cũng chột dạ, chuyện y làm trong lòng y đương nhiên biết rõ, huống chi y lại vu cáo Tiết Hạo và Tiết Uyên trước mặt Tiết Minh Viễn không chỉ một lần, hai lần. Khi đó, Tiết Hạo và Tiết Uyên vừa học vỡ lòng, Tiết Minh Viễn đưa cả hai cậu con trai đến cho Tào tiên sinh cùng dạy với Tiết Đinh, tiền công hiển nhiên cũng nhiều hơn. Thế nhưng Thẩm di nương lại muốn trù dập hai đứa bé kia, bèn đến tìm Tào tiên sinh, bày kế hòng đạt được mục đích.
Nhược Thủy cười nói: "Lúc trước Giang ma ma theo thái thái vào Tiết gia, ma ma chính là lão nhân. Ta vừa gả vào vài ngày, có một số việc chưa được rõ ràng, ma ma hãy nói lại cho ta hay, ta xem sổ sách thấy mỗi quý đều phát quần áo, còn phát thêm mấy xấp vải, chuyện này là thế nào nhỉ?" Giang ma ma đáp: "Chính là mỗi quý làm hai bộ quần áo, còn mấy xấp vải thì phát cho người trong phòng, nói là thiếu thứ gì thì làm thứ ấy." Nhược Thủy cười bảo: "Sao có thể thiếu cái gì chứ, làm giày hay vớ đã có vải thừa, chưa từng nghe qua phải dùng đến vải bố thô. Mọi người dùng làm gì?"
Giang ma ma đáp: "Đúng như nãi nãi nói, nhưng cũng không phải là không dùng dược. Có khi thì làm cho Đinh nhi thêm bộ quần áo, số còn dư thì giữ lại." Nhược Thủy hỏi: "Chỗ thừa để ở đâu? Ta muốn xem xem là loại vải gì, dùng có tốt hay không." Giang ma ma cười bảo: "Để lão nô đi lấy cho nãi nãi xem, bên ngoài còn hai xấp, vải thừa thì bỏ trong rương. Lão nô đi lấy xấp bên ngoài cho nãi nãi xem trước." Đoạn, Giang ma ma xoay người đi lấy vải.
Nhân lúc này, Nhược Thủy đứng dậy xem qua mấy bộ quần áo của Tiết Hạo, tất cả đều được giặt phơi rất sạch sẽ, xếp gấp rất gọn gàng. Một nửa trong số đó cũng không tệ, song đều rất cũ, một nửa kia mới hơn nhưng chất vải lại không tốt lắm. Nhược Thủy lướt tay qua, quần áo cho trẻ con phải dùng loại vải mềm, thông thoáng thấm mồ hôi, bên ngoài tốt nhất phải nhẵn mịn. Số quần áo mới trông tuy đẹp nhưng không thấm mồ hôi lại nóng bức, rất dễ hư hỏng. Nhược Thủy nhíu mày, sao có thể mua thứ vải này chứ.
Xem xong chỗ quần áo, Nhược Thủy lướt nhìn qua cách bài trí trong phòng, trên giường có đặt con cọp vải, một đống kiếm gỗ nhỏ chất ở góc tường. Đây là phòng của Hạo nhi, trong lòng Nhược Thủy vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, nhưng nghĩ mãi không ra. Phải rồi! Đồ dùng của Viên thị! Từ khi nàng bước vào phủ đến nay, ngoại trừ bài vị thì không thấy bất kì đồ đạc gì của Viên thị, dù gì trong phòng Hạo nhi cũng phải có đồ dùng của mẹ ruột chứ.
Nói cách khác, đồ cưới của Viên thị ở đâu? Lúc nàng ở nhà kho cũng không tìm thấy, chẳng lẽ Tiết Minh Viễn cố tình, chẳng lẽ là sợ nàng có ý đồ gì sao? Nhược Thủy cố bình tĩnh lại, vấn đề này nàng phải đích thân hỏi Tiết Minh Viễn.
Giang ma ma cũng đã đem vải đến, cười nói: "Nãi nãi xem trước hai xấp này, lão nô sẽ đi lấy số còn dư." Nhược Thủy vung tay cản lại: "Không cần, ta chỉ xem một chút thôi." Sau đó nàng lướt tay qua xấp vải, loại này chính là thứ làm ra mấy bộ quần áo mới, trông cũng khá nhưng không dùng được. Xem ra vải được phân xuống các phòng đều là một thứ này.
Nhược Thủy trêu đùa nói: "Ta thấy Hạo nhi có mấy bộ giống chất liệu này, đường may cũng không khéo, khôn