Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341330

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1330 lượt.

với phía công an.
Rất nhanh sau đó, phía công an đã vào cuộc giải quyết vụ án hình sự này, họ muốn khởi tố Lâm Tư Nhàn tội cố ý gây thương tích. Một người vệ sĩ làm chứng nói rằng, lúc ấy, tại hiện trường, người duy nhất Lâm Tư Nhàn nhắc đến là tôi, mà tôi lại là sinh viên ngành hóa học, vậy là họ đưa tôi vào diện tình nghi giật dây Lâm Tư Nhàn đi ám sát Mộ Vịnh Phi.
Luật sư của Mộ Vịnh Phi đã cung cấp cho phía công an một loạt các bằng chứng xác thực, trong số đó có rất nhiều ảnh chụp tôi và Mạc Thiệu Khiêm. Tôi chính thức bị tạm giam, cuộc thẩm vấn kéo dài tưởng chừng như vô tận, đẩy tôi rơi vào trạng thái choáng váng. Tất cả các manh mối và bằng chứng đều gây bất lợi cho tôi, tôi và Mạc Thiệu Khiêm từng có quan hệ ngoài luồng trong một thời gian dài, tôi có động cơ xúi giục Lâm Tư Nhàn gây án, tôi am hiểu về hóa học, tôi biết tính sát thương của axit, và việc Lâm Tư Nhàn nhắc đến tôi tại hiện trường gây án càng đổ thêm dầu vào lửa. Hiện nay, Lâm Tư Nhàn vẫn đang bất tỉnh nhân sự, nói gở thì chết lúc nào không hay, muốn lấy khẩu cung cũng khó.
Sự sợ hãi lên đến tột đỉnh, chỉ mình tôi biết tôi trong sạch nhưng không một ai chịu tin những gì tôi nói.
Tôi trải qua hai mươi tư tiếng đồng hồ dài đằng đẵng ở đồn công an, trước ánh đèn chói lóa đầy khó chịu của phòng thẩm vấn rọi thẳng vào mặt. Đã nhiều ngày liên tiếp mất ngủ, giờ lại phải trả lời một đống câu hỏi.
Có quan hệ thế nào với Lâm Tư Nhàn? Lần cuối cùng gặp gỡ là bao giờ? Nội dung cuộc nói chuyện là gì?
Mọi câu, mọi chữ đều bị ghi biên bản, đều bị đặt nghi ngờ.
Tôi cảm tưởng mình đã mấp mé bên bờ vực suy sụp.
Tôi chỉ muốn hét toáng lên với bọn người này rằng, Lâm Tư Nhàn còn đang nằm trong ICU, cô ấy sắp chết đến nơi rồi, sao các người không truy cứu xem Mộ Vịnh Phi đã hại cô ấy thế nào?
Cố ý gây thương tích à?
Rốt cuộc ai hại ai?
Duyệt Oánh cậy cục khắp nơi mới làm được thủ tục bảo lãnh cho tôi. Miệng tôi vẫn không ngớt lẩm bẩm, kể cả khi gặp cô ấy và Tiêu Sơn:
- Tớ không làm. Tớ thề, không phải tớ…
Duyệt Oánh ôm chầm lấy tôi, nói:
- Tớ biết, bọn tớ hiểu mà!
Duyệt Oánh đem theo lá bưởi, sau đó nằng nặc đòi đưa tôi đi ăn mì móng giò[2'>. Tôi không tài nào nuốt trôi, nhưng cô ấy nài nỉ:
[2'>. Theo quan niệm của người Đài Loan, sau khi tai qua nạn khỏi nên ăn mì móng giò để xua đuổi vận đen. Còn theo dân gian Trung Quốc lưu truyền bấy lâu nay, lá bưởi có thể mang lại may mắn, xua đuổi tà ma và những điều xấu.
- Thế ăn nửa miếng nhấp miệng cũng được.
Tôi cười gượng:
- Cậu học trò này ở đâu thế?
- Bắt chước trên kênh TVB đấy.
Cô ấy nguýt tôi rồi ném cho Tiêu Sơn một chiếc quạt giấy có nan bằng ngà voi, một mặt vẽ hoa lan, mặt kia đề thơ. Mùa hè năm ngoái, Duyệt Oánh từng lôi chiếc quạt này ra dùng, tôi cứ tấm tắc khen, còn cô ấy lại bĩu dài môi:
- Thấy bố tớ vứt trong thư phòng, tớ tiện tay lấy luôn, nghe nói là do chủ tịch hiệp hội thư họa toàn quốc gì gì đó vẽ.
Chỉ những tiệm nhỏ, không lắp điều hòa mới bán món mì móng giò, chiếc quạt luôn phe phẩy trên tay Tiêu Sơn, trong khi chóp mũi anh đã đọng những giọt mồ hôi trong suốt. Kể từ lúc gặp nhau đến giờ, anh vẫn giữ im lặng, tôi không nén được xót xa:
- Anh đừng quạt nữa, em không muốn ăn.
Duyệt Oánh nói:
- Cậu yên tâm ăn đi. Tớ đã lấy cái chết ra uy hiếp bố tớ rồi. Tớ nói nếu ông không mau chóng dốc sức nghĩ cách cứu cậu ra, tớ sẽ chết cho ông xem. Còn nữa, cậu không việc gì phải sợ mấy tên luật sư của nhà họ Mộ, tớ cũng tìm cho cậu một đoàn luật sư rồi, dẫn đầu là luật sư họ Từ tiếng tăm lẫy lừng, nghe nói, anh ta chưa từng cãi thua bao giờ, đủ ghê gớm chưa?
Tới lúc này, Tiêu Sơn mới lên tiếng góp một câu:
- Nhà họ Mộ không dễ đối phó thế đâu.
Duyệt Oánh lườm Tiêu Sơn, rồi nói với tôi:
- Sợ gì, nhà tớ cũng có tiền mà, chẳng phải nhà họ Mộ cũng ỷ mình có tiền đó sao? Nhà tớ sẽ liều đến cùng!
Thực ra, tôi biết Mộ Vịnh Phi sẽ không tha cho tôi, hẳn chị ta sẽ nhân cơ hội này mà dìm tôi chết, một khi đã quyết ra tay thì tôi đừng hòng sống sót. Huống hồ, nghe đồn, khuôn mặt chị ta bị tổn thương khá nặng, đối với một người phụ nữ luôn tự tin về ngoại hình như chị ta, thì đó là điều không thể chấp nhận được. Hơn nữa, nhà họ Mộ lắm tiền nhiều của, thế lực lớn mạnh, bố Duyệt Oánh cũng chưa phải đối thủ xứng tầm.
Thậm chí, Duyệt Oánh còn nảy ra ý định liên lạc với Mạc Thiệu Khiêm nhưng tôi lập tức phản đối.
- Tớ không muốn gặp lại người đó nữa.
Trọn đời này, anh đã không muốn gặp tôi thì tôi cũng nguyện mãi mãi sẽ không đi tìm anh.
Mộ Chấn Phi gọi điện cho tôi khi vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra. Anh ta hẹn gặp ở bờ hồ Minh Nguyệt trong trường khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Mặt hồ Minh Nguyệt vào những ngày đầu hạ phủ một màu xanh biếc của lá sen, gió nhẹ thoảng đưa nhánh liễu ven hồ chạm mình xuống mặt nước, rung rinh gợn sóng. Tôi ngồi trên ghế đá, thầm nghĩ thời gian thấm thoát như thoi đưa khiến lòng người hốt hoảng, mới đó mà đã vào hạ. Đáng lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bay sang Mỹ, vậy mà giờ lại