Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341320

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1320 lượt.

vướng vào kiện tụng, chỉ e cả đời này cũng đừng mơ tới Đại học C nữa.
Trong bốn mùa, tôi ghét nhất mùa hè, có thể là vì trong mùa hè năm ấy, bố mẹ đã rời xa tôi, cũng có thể, từ khi bố mẹ qua đời, cứ hè đến tôi lại thấy thời gian dài đằng đẵng khác lạ, thật khó mà chịu đựng được. Tôi ngồi bên bờ hồ, đưa mắt ngắm nhìn lá sen, hình như vào một chớm xuân nào đó, tôi đã từng thưởng thức hoa mai ngay tại nơi này. Lúc ấy, tôi đã ngô nghê tưởng rằng mình có thể quên cả Tiêu Sơn lẫn Mạc Thiệu Khiêm, kể từ đó về sau, không cần nhắc đến nữa.
Có người ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh, một giọng nói quen thuộc cất lên, trước khi tôi kịp quay lại nhìn:
- Em không phiền chứ?
Hóa ra là Mộ Chấn Phi, anh ta cầm bao thuốc, lịch sự hỏi như lần trước. Tôi gật đầu:
- Cho em một điếu.
Điếu thuốc thứ hai tôi hút từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ vẫn mang vị cay nồng và thoảng hơi mát lành của bạc hà. Tôi bị sặc ngay từ cái rít đầu tiên, Mộ Chấn Phi lườm tôi rồi nói:
- Không biết hút thì đừng làm trò.
Miệng lưỡi anh ta vẫn đáo để như thế, trải qua từng đó chuyện, giờ cũng chỉ có mình anh ta và Duyệt Oánh là còn đối xử với tôi như xưa, mà đặc biệt nhất lại là anh ta. Tôi rít thêm một hơi, khói thuốc xộc đến, kéo theo cơn ho sặc sụa, càng ho nước mắt càng giàn giụa, phải gập người thở hổn hển một lúc lâu, sau cùng, đành dập đầu thuốc ném vào thùng rác, tôi gắng kìm nén cơn ho, nói:
- Trò hút thuốc này khó học thật…
Mộ Chấn Phi bật cười ha hả, như thể tôi vừa kể một câu chuyện vô cùng hài hước, nụ cười của anh ta thật đẹp, răng trắng, môi hồng, tỏa sáng ngời ngời. Được ngồi cạnh một anh chàng đẹp trai như Mộ Chấn Phi cũng thú vị lắm chứ, bỗng nhiên thấy cuộc đời vẫn tươi đẹp, vẫn ý nghĩa làm sao. Nhưng tiếc thay, Mộ Vịnh Phi chưa giết được tôi ngày nào thì ngày đó vẫn chưa chịu thôi.
Trong lúc tôi miên man nghĩ ngợi thì nụ cười đã tắt ngắm trên môi Mộ Chấn Phi, anh ta nói:
- Chuyện của chị anh, anh thay mặt chị ấy xin lỗi em.
Họa hoằn lắm mới bắt gặp vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Mộ Chấn Phi. Tôi bỗng giật mình, kiểu vừa mừng vừa lo:
- Không dám ạ!
Tôi thật chẳng có ý gì, tôi không dám đùa với những người thâm sâu, bí hiểm của nhà họ Mộ. Dù là Mộ Vịnh Phi hay Mộ Chấn Phi, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc họ đang nghĩ gì.
Mộ Chấn Phi nói:
- Chị anh đã đồng ý ly hôn với anh Mạc Thiệu Khiêm rồi.
Tôi hỏi:
- Họ ly hôn thật rồi sao?
Mộ Chấn Phi thản nhiên nói:
- Đáng lẽ họ nên ly hôn từ lâu rồi. Ngay từ đâu, anh đã phản đối việc chị anh khăng khăng làm theo ý mình, nhưng chị ấy chẳng thèm nghe ý kiến của anh. Chị ấy tưởng có thể giành được tình yêu của anh rể, nhưng chị ấy không biết rằng, tình yêu đâu thể gượng ép, nhất là với cá tính của chị ấy chỉ càng khiến tình hình thêm tệ mà thôi.
Tôi nheo mắt, nhìn về phía mặt trời, chỉ có cảm giác chói lóa, mùa hè cứ thế qua đi. Lâm Tư Nhàn hiện vẫn đang nằm trong ICU, có lẽ vĩnh viễn về sau, cô ấy chẳng thể nào mỉm cười với tôi dưới ánh nắng mai được nữa. Chỉ một cái búng tay của Mộ Vịnh Phi đã khiến cả đời cô ấy không gượng dậy được nữa. Tôi cố bình tĩnh hỏi:
- Chị anh bây giờ thế nào rồi, vết thương ra sao?
- Chị anh đi Nhật chữa bệnh rồi, chắc phải làm một loạt các phẫu thuật chỉnh hình, phẫu thuật xong thì tình hình có lẽ cũng khả quan hơn. Chị ấy không chịu bỏ qua việc này, nhưng bố anh cho rằng tất cả đã đủ lắm rồi, nên dừng ở đây thôi. Vì thế, bố anh bảo anh đến, trước tiên là ngỏ lời xin lỗi em, sau là muốn truyền đạt thiện ý. Bố và anh đều mong mọi việc mau chóng kết thúc. Em yên tâm, nhà anh cũng không yêu cầu phía nhà Lâm Tư Nhàn phải bồi thường dân sự.
Tôi lại lẩm bẩm một câu hoàn toàn ngoài lề:
- Nghe nói nhà anh giàu lắm hả?
- Cũng không hẳn, chỉ gọi là dư dả một chút thôi.
Đúng là con nhà gia giáo, lời lẽ vô cùng khiêm tốn.
Tôi không hiểu tại sao mình lại hỏi anh ta về vấn đề này:
- Nếu Mạc Thiệu Khiêm bỏ chị anh, có phải là anh ấy sẽ chịu tổn thất rất lớn không?
Mộ Chấn Phi ngẫm nghĩ một lúc:
- Không chỉ riêng anh ấy mà ngay cả nhà họ Mộ cũng vậy, bố anh nổi giận cũng bởi chuyện này. Đáng lẽ người trong nhà với nhau không nên đấu đá mà phải tìm cách giải quyết ổn thỏa và hữu hiệu nhất. Chị anh đúng là thông minh cả đời nhưng lại lú lẫn trong giây lát, nói cách khác thì chị ấy đi nhầm một nước mà thua cả ván cờ.
- Ngoài chị anh thì bố anh chỉ có mình anh là con trai thôi à?
- Ừ. – Mộ Chấn Phi hỏi vặn lại. – Mà sao em biết?
- Đại thiếu gia ơi, tương lai anh sẽ là người có địa vị ở xã hội, em ngốc đâu mà không biết?
Mộ Chấn Phi cười tươi rói:
- Hóa ra em cũng không ngố lắm nhỉ?
Tôi hỏi anh:
- Sao anh lại nói với em những chuyện này?
Mộ Chấn Phi nói:
- Anh cũng không định giấu em chuyện anh Mạc Thiệu Khiêm đồng ý chuyển nhượng bốn mươi chín phầm trăm cổ phần ở cảng cho nhà họ Mộ. Chắc em không biết, bố anh ấy gây dựng công ty này từ hai bàn tay trắng, sở dĩ việc ly hôn bị trì hoãn bấy lâu nay là bởi chị anh thẳng thừng đòi lấy số cổ phần đó, trong