XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Tác giả: Mặc Ngân

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341150

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1150 lượt.

đương nhiên sẽ có những sự kiện, nhưng Thư Nhất Nhuận và Bạch Thiên Trương vận biết ngoan ngoãn mà không vào trò chơi, cùng làm sủi cảo với cha mẹ Bạch Thiên Trương và cha mẹ Thư Nhất Nhuận. Sủi cảo của Thư Nhất Nhuận vỏ thì dày nhân thì nhiều, nhân bánh bị thòi cả ra ngoài vỏ; sủi cảo của Bạch Thiên Trương cũng không kém một một cái vỏ bánh cực to chỉ để bọc một ít nhân bằng đầu cái móng tay, để lên bàn cũng không đứng vững được. Mẹ Bạch liếc nhìn hai chị em, chán ghét xua tay, đuổi các cô như đuổi ruồi.
Thư Nhất Nhuận hưng phấn bay khỏi bàn ăn chạy đi mở máy tính. Bạch Thiên Trương cảm thấy thật sự nhàm chán, lại không muốn ngồi máy tính, vì vậy quyết định ra ngoài mua pháo hoa. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa cô liền nhận ra mình thật là ngớ ngẩn, ngoài đường ba mươi Tết vô cùng vắng vẻ, đa số cửa hàng đều đã đóng cửa, chắn hẳn tất cả mọi người đều về nhà ngồi quanh bếp lò xuýt xoa, vừa chơi mạt chược vừa cắn hạt dưa, ở đâu ra có pháo hoa bán chứ.
Ngôn Mạch đã từng đánh giá qua tư duy của Bạch Thiên Trương cho Đỗ Khanh Cách nghe: “Thiên Trương nhất định rất có bản lĩnh, trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan hay do dự, cô ấy sẽ nghĩ ra một biện pháp khiến cho bản thân cảm thấy yên tâm thoải mái, hơn nữa luôn tin tưởng rằng sự việc sẽ phát triển theo hướng tích cực mà cô ấy đã nghĩ.” Khi đó, Đỗ Khanh Cách yên lặng suy ngẫm những lời này rất lâu, hỏi: “Ý cậu là muốn khen ngợi hay chê bai?” Ngôn Mạch nhún vai: “Tôi cũng không biết.”
Lời nói của Ngôn đại thần chính là chân lí, là châm ngôn. Đường đến đại não của Bạch Thiên Trương đúng là dài như vậy, cho nên Tiểu Bạch vẫn tin tưởng rằng thành phố H lớn như vậy, nhất định vẫn còn một cửa hàng pháo hoa chưa đóng cửa, hơn nữa vắng vẻ có khi còn được giảm giá!
Có đôi khi vận mệnh lại thần kì như vậy, cho nên tại một ngóc ngách trong ngõ hẻm, quả nhiên có một cửa hàng như thế tồn tại. Ông chủ đang ngồi bắt chéo hai chân, xem tiết mục tiểu phẩm cuối năm kinh điển bao năm như một. Đôi giày cũ lắc lư trước màn hình TV, ông chủ cười thật lớn, cười đến nỗi cả người ngả nghiêng trong gió. Bạch Thiên Trương gọi ông chủ, ông chủ tùy tiện rút một gói pháo hoa dưới đáy tủ đưa cho cô, cười toe toét lộ ra mấy chiếc răng vàng ởn: “Đây, mua một tặng một, mười đồng sáu.”
“ Ồ, rẻ thế ạ.”
Ông chủ hào sảng phất tay: “Không có gì, tôi không lỗ, cũng không thiếu tiền.”
Bạch Thiên Trương cầm một đống pháo hoa, mặt mày hớn hở như đang cầm một bó hoa hồng. Trên đường về còn cố ý đi một vòng vào công viên. Vì vậy sau nhiều ngày, tại một nơi hoang vu vắng vẻ trong cái công viên chó ăn đá gà ăn sỏi này, trong tình trạng Bạch Thiên Trương đang cầm một đồng pháo hoa đầy màu sắc, cô đã gặp lại Chàng Trai Ngọc.
Cậu ta ngồi trên một chiếc ghế đá trong công viên, cậu không mặc đồng phục mà là một chiếc áo khoác màu xám, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng cậu ta không hút, cậu cứ như vậy nhìn điếu thuốc chậm rãi cháy hết, tích thành một đoạn tàn thuốc dài, sau đó để nó rơi xuống – Đó là một khung cảnh đẹp mê hồn.
Bạch Thiên Trương lặng lẽ nín thở, chuẩn bị phất tay áo biến đi không dấu vết như một làn khói, đột nhiên Chàng Trai Ngọc mở miệng, giọng nói của cậu ta cũng giống như ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đợi một chút được không ?”
Bạch Thiên Trương giật mình, hay là cậu ta biết mình đã từng bị nhìn trộm? Cô nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu: “Hả, cậu gọi tôi phải không? Gì vậy?”
“Có thể cho tôi mấy thanh pháo hoa của cô được không ?”
???Tiểu Bạch bị sự cố này làm cho mơ hồ, lúc kịp phản ứng thì vội vàng “À” một tiếng, lấy ra mấy thanh pháo hoa đưa cho cậu ta. Chàng Trai Ngọc lấy từ trong túi quần một chiếc bật lửa, đốt pháo hoa, khẽ vung vẩy trong không trung giống như một đứa trẻ vậy, ngọn lửa nhỏ lóe sáng, xì xì bùng cháy, thật vui, thế nhưng biểu cảm trên mặt cậu ta lại hoàn toàn ngược với khung cảnh rất cô đơn lạc lõng.
Bạch Thiên Trương ngây ngốc nhìn Chàng Trai Ngọc đốt xong pháo hoa, sau đó tiêu sái phủi mông bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô. Bạch Thiên Trương đau khổ, nhưng rất nhanh, sự việc còn đau khổ hơn đã xảy ra – bác gái bảo vệ ống tay áo đeo băng rôn đỏ đã giá lâm!
Bạch Thiên Trương thật sự muốn tìm một chỗ để kết liễu luôn cho xong. Bác gái nhìn mặt đất đầy mảnh pháo hoa vụn, mặt nhăn nhó, dữ tợn chỉ tay: “Cô có biết trong nội thành không được phép đốt pháo hoa hay không? Hả?! Có biết hay không?”
Bạch Thiên Trương mắt hai hang lệ, ngửa mặt lên trời: “Bác ơi, không phải cháu đốt, thật đấy!”
“Trên tay cô vẫn còn cầm một đống đây này, không phải cô đốt thì là ai đốt? Đây là công viên! Làm người phải có chút đạo đức cô biết không? Hả?! Cô có biết không? Thôi, cô cũng đừng nên nói dối, phạt năm mươi đồng, trời đất ơi, trời lạnh thế này, một cô gái như cô không ở trong nhà lại ra ngoài làm tội tình gì hả!”
Tội tình gì? Bạch Thiên Trương căm hận đấm ngực, cháu cũng muốn biết cháu làm cái gì nên tội đây!
Có một câu nói vàng ngọc rằng không đau thương nào lớn hơn trái tim đã chết. Vì thế sau khi mò túi quần gom gó