XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Tác giả: Mặc Ngân

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341147

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1147 lượt.

p đủ năm mươi đồng nộp cho bác gái, Bạch Thiên Trương hoàn toàn tuyệt vọng, nản lòng cầm chặt pháo hoa lê từng bước về nhà, vừa đi vừa nghĩ xem làm thế nào để moi được tiền lì xì từ túi ba mẹ.
Buổi tối, một nhà bốn người vây quanh trước ti vi chuẩn bị xem tiết mục cuối năm. Thư Nhất Nhuận và Bạch Thiên Trương bận bịu gửi tin nhắn chúc năm mới rồi lại trả lời tin nhắn, tin nhắn của Dư San đơn giản chỉ là nghe ngóng tiến triển giữa cô và Ngôn Mạch, tin nhắn của Mễ Nhan Nhan thì lại rất quái lạ: “Thiên Trương, tớ chết rồi. Cậu đừng nhớ đến tớ nữa.”
Khóe miệng Bạch Thiên Trương giật giật, đêm giao thừa, con nhóc này bị trúng gió à: “Vớ vẩn, nói cho hẳn hoi! Thế làm sao?”
“Tớ bị nhà trường sắp xếp đến thực tập tại phòng thiết kế của Phong Khuynh.”
“Thế thì không tốt à? Không phải cậu sống chết tôn thờ Phong Khuynh sao ?”
“Chết mất, cậu chả biết gì cả, tớ tưởng được gặp giám đốc Ngôn, không ngờ lãnh đạo trực tiếp của tớ lại là một phụ nữ tên là Cố Niên! Cô ta khủng bố lắm cậu biết không? Ngày nào cũng chèn ép tớ, thật sự sống không bằng chết…” Mễ Nhan Nhan chưa biết quan hệ giữa Thiên Trương và Ngôn Mạch, vì vậy mang tất cả những việc ác độc xảo trá của Cố Niên kể hết cho Bạch Thiên Trương.
Bạch Thiên Trương nghe xong, theo khách quan cảm thấy Mễ Nhan Nhan cũng không sai, cái cô Cố Niên kia thật sự hơi khó chiều. Nhưng nếu là phòng thiết kế, thì phải do Ngôn Mạch quản lí chứ, cô nghĩ vậy, vừa gọi điện cho Ngôn Mạch vừa cười một cách mờ ám, điện thoại kết nối, giọng nói của Ngôn Mạch vẫn âm vang như thế: “Thiên Trương! Có chuyện gì thế ?”
Bạch Thiên Trương tức giận, chẳng lẽ em không có việc gì thì không thể gọi điện cho anh sao?
“Không có gì, giao thừa rồi, chúc mừng năm mới !”
“À, em cũng thế.” Yên lặng hồi lâu, rồi nói: “Anh rất nhớ em.”
Trái tim yếu mềm của Bạch Thiên Trương khẽ dao động: “Em cũng vậy. Đúng rồi Ngôn Mạch, trong bộ phận thiết kế của anh có phải có một người tên là Cố Niên không ?”
Tay Ngôn Mạch đang cầm điện thoại thoáng run rẩy, anh còn chưa kịp nói về Cố Niên với Thiên Trương, nếu như Thiên Trương biết được về Cố Niên từ miệng người khác… Hai mươi lăm năm qua chưa từng bối rồi như lúc này, gắng gượng ổn định tâm tình, hỏi: “À có. Sao thế?”
“À, thế này, em có một bạn học thực tập dưới quyền cô ấy, tên là Mễ Nhan Nhan. Hình như nghe cô ấy nói, Cố tiểu thư rất khó tính, đương nhiên, chưa chắc lời cô ấy nói đã là thật. Ừm, ý em làm nếu như anh về phòng thiết kế, có thể để ý một chút được không …”
Ngôn Mạch trước tiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói: “Được, khi nào về anh sẽ để ý.”
Hai người chấm dứt cuộc điện thoại, Ngôn Mạch cầm chìa khóa xe đang định đi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Niên đẩy xe đồ ăn, cười dịu dàng đứng trước cửa: “Ngôn Mạch”.
Ngôn Mạch nhìn đủ loại đồ ăn trên xe, nháy mắt anh đã hiểu ra ý đồ của Cố Niên, anh nở nụ cười chuộc lỗi: “Thật xin lỗi, Cố Niên. Anh có việc ra ngoài, không thể ăn cơm cùng em.”
Cố Niên rất thất vọng: “Bác trai bác gái đều ở nước ngoài, em nghĩ một mình anh chắc rất cô đơn nên mới muốn đến đây ăn cùng anh bữa cơm tất niên.”
Ngôn Mạch áy náy, vừa định đi đột nhiên nhớ ra điều gì :”Đúng rồi, Cố Niên, nhân viên của em có thực tập sinh nào tên là Mễ Nhan Nhan không?”
Cố Niên khó hiểu trước tốc độ chuyển chủ đề của Ngôn Mạch: “ Có. Sao vậy?”
“Không sao cả. Anh hi vọng em rộng rãi với cô ấy một chút, thực tập sinh dù sao vẫn còn non nớt, em nên thông cảm nhiều hơn, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”
Cố Niên sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười: “Em biết rồi. Mễ Nhan Nhan là bạn học của cô gái kia sao?”
Không đợi Ngôn Mạch trả lời, cô đột nhiên kích động: “Ngôn Mạch! Em nghĩ anh chỉ đang chơi đùa, chẳng lẽ anh thật lòng sao? Anh đừng quên, em mới là người được bác trai bác gái chấp nhận!”
Nụ cười của Ngôn Mạch lạnh đi, hơi thở cũng lạnh lẽo, anh cau mày nói: “Cố Niên, anh nghĩ trước kia anh đã nói rất rõ ràng. Nếu thái độ mơ hồ trước đây của anh khiến em có hi vọng, thì anh rất xin lỗi.” Anh nhìn cô vừa chân thành vừa lạnh lùng, “Nếu có việc gì để anh có thể đền bù cho em, anh sẽ cố hết sức. Thế nhưng không bao gồm tình cảm của anh. Ba mẹ bên kia, anh sẽ nói chuyện với họ, bởi vì anh yêu Thiên Trương, cho nên anh không muốn để cô ấy phải có bất kì gánh nặng hay áp lực nào hết. Cố ấy là duy nhất của anh và anh cũng là duy nhất của cô ấy.”
Cố Niên tuyệt vọng nhìn nét mặt dịu dàng của Ngôn Mạch khi nhắc đến Thiên Trương, hóa ra Ngôn Mạch cũng có lúc dịu dàng như thế, cũng biết nói những lời yêu thương ngọt ngào, thế nhưng đối tượng, lại không phải là cô.
“Phòng đến trưa mai mới trả. Hôm nay em có thể ngủ ở đây một đêm, rất xin lỗi, Cố Niên.”
Ngôn Mạch đi rồi, Cố Niên bình tĩnh nhìn bóng lưng anh biến mất, sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số. Không lâu sau, một cậu con trai trẻ tuổi xuất hiện trước cửa phòng: “Chị Niên, gọi em gấp vậy có chuyện gì thế?”
Cố Niên chỉ máy tính trong phòng khách sạn: “Tôi muốn cậu giúp tôi phá mật mã tài khoản của người đã từng chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích trên máy