
Tác giả: Nghê Tịnh
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134298
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/298 lượt.
lớp mười hai, lúc Viêm Nương cố ý khiêu chiến, Hoắc Đông Lưu cố ý phối hợp, bắt đầu một cuộc chiến tranh tuấn nam mỹ nữ.
Mặc kệ là về việc học hành hoặc những phương diện khác, chỉ cần là có liên quan với Hoắc Đông Lưu, Viêm Nương đều muốn so cao thấp với anh, tuy là tăng thêm niềm vui thú trong cuộc sống cấp 3, nhưng cũng khiến Viêm Nương bất tri bất giác tăng hết toàn bộ lực chú ý vào trên người Hoắc Đông Lưu mà không biết.
"Viêm Nương, mày thật sự muốn làm vậy à?"
Mấy tháng sau, Viêm Nương đã là học sinh tốt nghiệp, tóc dài đã sớm qua eo, dưới ánh đèn lờ mờ tóc dài được tắm gội hơi ướt, thêm một phần quyến rũ, khiến Giang Tâm Nhi nhìn thấy mà không chớp mắt.
Giang Tâm Nhi lúc này giống như đột nhiên phát hiện cái gì và hỏi cô ấy: "Chẳng lẽ là vì Hoắc Đông Lưu có bạn gái, cho nên mày cũng tính đi kiếm bạn trai?"
Trời ạ, đừng nói cho cô biết là như thế này, cô không tin chiến tranh của hai người đã đến mức độ như vậy rồi.
Viêm Nương vừa nghe, dừng một chút rồi mới mở miệng: "Ai quản khỉ gió anh ta có bạn gái hay không." Mặc dù cô phát hiện lúc mình biết được tin tức này thì cảm thụ trong lòng quả thật có chút khác thường, nhưng cô tự nói với mình, cô cũng không thèm để ý, đối với cô mà nói, anh ta cũng chỉ là một đối thủ.
"A, vậy mày có đối tượng sao?"
Giang Tâm Nhi rất hoài nghi, Viêm Nương mỗi ngày trừ đi học, đọc sách, đối nghịch với Hoắc Đông Lưu, căn bản không có dư thời gian chú ý những nam sinh khác, vậy bạn trai của cô ấy từ đâu tới? Mặc dù nói chỉ cần cô ấy chịu mở miệng, nhất định lập tức khiến cho đám nam sinh xếp hàng chờ làm bạn trai của cô ấy, nhưng cô vẫn cho rằng không có ai thích hợp hơn Hoắc Đông Lưu.
"Đối tượng?" Cô nhất thời không trả lời được, trong đầu cô đột nhiên thoáng qua bóng dáng của Hoắc Đông Lưu, cái phản ứng này khiến cho cô tức giận.
"Đúng vậy, không có đối tượng làm sao nói chuyện yêu đương?" Giang Tâm Nhi sắp bị cô đánh bại rồi.
"Vậy còn không đơn giản à, đi tìm một người chẳng phải là được sao." Với điều kiện của cô, cô không tin không tìm được ai yêu cô.
Viêm Nương biết người muốn yêu cô rất nhiều, nhưng mà những người đó cô đều không muốn, không biết thế nào, cô phát hiện tim của mình hình như không còn tự do nữa, giống như thiếu cái gì đó, lại giống như nhiều thứ gì đó.
Mà ở trong nhiều người như vậy, cô đúng là cố ý lựa chọn Cao Vân bạn tốt nhất của Hoắc Đông Lưu, lựa chọn như vậy khiến Hoắc Đông Lưu gần như muốn nổi giận.
Hoắc Đông Lưu làm thế nào cũng không thể tin, Viêm Nương thế mà lại có hứng thú với Cao Vân, lại nghĩ lúc hắn làm bạn trai của cô ấy, tin tức này đột nhiên tới khiến cho anh nhất thời mất lý trí.
"Đông Lưu, có phải này thích Viêm Nương hay không?"
Theo cách nhìn của Cao Vân, bình thường hai người kia chỉ biết khiêu khích lẫn nhau, rất khó tưởng tượng tình huống bọn họ đi chung với nhau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề khó coi của bạn tốt, thì Cao Vân cảm giác suy đoán của mình được tám chín phần mười rồi.
"Cô ấy thật sự muốn mày làm bạn trai?" Cô nhỏ này rốt cuộc có đầu óc hay không? Chỉ vì có tin đồn truyền ra anh có bạn gái, mà cái này cô ấy cũng muốn so với anh, hơn nữa khiến anh tức giận là cô ấy ai không tìm, thế mà lại tìm tới Cao Vân, căn bản là cô ấy muốn chọc anh tức chết.
"Là cô ấy nói như vậy."
Tình trạng đột nhiên này khiến Hoắc Đông Lưu nhất thời sửng sốt, không kịp thu lại bước chân, anh cứ như vậy mà đụng vào cô ấy, đè cô ấy ở dưới thân thể, thân thể mềm mại của cô ấy khiến anh nhất thời có chút hoảng hốt.
"Hoắc Đông Lưu, lập tức đứng dậy."
Viêm Nương làm thế nào cũng không nghĩ tới cô và anh ta lại có tiếp xúc như vậy, cô liều mạng đẩy Hoắc Đông Lưu, muốn anh ta rời khỏi người của mình.
"Ai bảo bạn đột nhiên lao ra!" Hoắc Đông Lưu cảm giác hình như mắt cá chân của mình bị trẹo, bắt đầu đau lâm râm, nhưng mà anh không để ý tới.
Viêm Nương nào quan tâm tới lời của anh ta, cô chỉ tiếp tục đẩy anh ta, mà hành động giãy giụa của cô đã chọc giận Hoắc Đông Lưu, anh nổi giận mà đè trọng lượng của mình lên cô ấy, đồng thời lấy hai tay của cô ấy đặt ở đỉnh đầu, không để cho cô ấy phản kháng nữa.
"Hoắc Đông Lưu, buông tôi ra!"
Hoắc Đông Lưu chỉ nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn cô ấy cho đủ, nhưng cô ấy lần nữa chuyển đầu nhỏ của cô ấy, làm cho anh bất đắc dĩ lắc đầu. "Chỉ cần bạn không giãy giụa nữa, tôi liền thả bạn ra."
"Vì sao tôi phải nghe bạn, bạn lập tức đứng dậy." Cô tức giận gần chết, đặc biệt là cô luôn không tránh được bàn tay tà ác của anh ta, lúc này cô mới ý thức được Hoắc Đông Lưu là một nam sinh, một nam sinh tràn đầy hơi thở nam tính, cùng với cô hoàn toàn khác nhau.
Từ trên người anh tản ra hơi thở đàn ông cùng mùi mồ hôi khắp người khiến cô trong lúc nhất thời im lặng, bởi vì cô đột nhiên an tĩnh, khiến Hoắc Đông Lưu tò mò cúi đầu nhìn cô, đồng thời buông tay cô ra.
"Bạn không nên tới nơi này."
Đã tối muộn, nội quy của trường học cô ấy không phải không biết.
"Tôi tìm Cao