80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thính Phong

Thính Phong

Tác giả: Cảnh Hành

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341265

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1265 lượt.

t trường Đại học M mất.
Cuối cùng anh cũng rủ lòng từ bi thả cô ra, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi những tờ giấy cô đang để trên bàn.
Thính Phong giật lấy những tờ giấy đó trước khi cô kịp giành lại, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn cô như chế nhạo: “Em ôn bài như thế này đây hả? Hay là khoa Kiến trúc của trường đó đang cần hoạ sĩ truyện tranh?”.
Cô không còn gì để biện bạch, bực bội đứng nhìn anh xem mấy bức vẽ kiểu tranh hoạt hình hiện đại của mình.
Tờ thứ nhất, là hình Tiểu Lãnh đang làm điệu bộ thè lưỡi trêu ngươi Tiểu Diệp từ phía sau lưng, trên đầu Tiểu Diệp còn có hai cái sừng.
Tờ thứ hai, Tiểu Lãnh cười trên lưng Tiểu Diệp, vừa bắt bò về bên trái lại bên phải, vừa bạt tai liên tiếp.
Tờ thứ ba, Tiểu Lãnh hai tay chống nạnh, chỉ vào đống phân trên mặt đất, còn Tiểu Diệp quỳ xuống khóc lóc thảm thương, trong tay còn cầm một bộ dao dĩa…
Nhắm chặt mắt lại, Lãnh Hoan không dám nhìn tiếp nữa.
Nếu như có thể, cô hi vọng trên thế gian này có một thứ thuốc tàng hình, sau khi uống vào sẽ không ai nhìn thấy cô được nữa.
“Tuyệt lắm”, một lời tán thưởng nhẹ nhàng vang lên bên tai, cô nhìn người đàn ông cao lớn đang cười một cách bí hiểm đó, bỗng nhiên cảm thấy từng cơn ngứa ngáy.
“Em yêu”, Thính Phong gọi khẽ, dịu dàng vuốt lên mái tóc cô, “Xem ra em oán trách anh rất nhiều, là anh đã sai, anh đã không chăm sóc tốt cho em, anh nên bù đắp ngay lập tức”.
Cái mà Thính Phong gọi là bù đắp đó, chính là lôi cô ra khỏi thư viện và đưa thẳng đến Windy casino chỉ trong vòng hai mươi phút, sau đó thì quấy rầy suốt cả một đêm.
Ép cô đến mức hãi hùng, buộc cô phải cầu xin có vẻ như là việc anh luôn làm rất tốt.
Thế nên khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau với toàn thân đau ê ẩm, Lãnh Hoan mới biết thế nào là tự mình làm thì phải chịu.
“Em có thể ngủ ở đây được không?”, cô trốn trong chăn, nhìn anh khi đó đã quần áo chỉnh tề chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng, hỏi bằng vẻ rất đáng thương.
Thính Phong gật đầu, cười hết mực dịu dàng.
“Anh chắc chắn là sẽ không có ai đến làm phiền chứ?”, cô nhìn nụ cười trông ngứa mắt của anh, hỏi thẳng không khách khí.
“Chỉ có duy nhất một người phụ nữ có chìa khoá phòng này thôi”, anh nhìn cô, đáp lời bằng một câu đầy ngụ ý, sau đó quay người đi ra trong sự ngạc nhiên của cô.
Lãnh Hoan nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, vẫn tiếp tục “tiêu hoá” câu nói của anh.
Anh nói vậy là ý gì? Là ám thị việc chỉ mình cô có thể tự do ra vào chỗ này à? Vậy còn Liễu Nhược Y thì sao?
Bàn tay đang túm lấy đầu chăn bất giác siết lại mỗi lúc một chặt hơn.
Dường như có thứ gì đó trong lòng đang muốn trào ra, nhưng lại hỗn loạn tới mức cô không sao nhận ra được.
Cảm xúc phức tạp, rõ ràng cơ thể mệt mỏi tới cực độ nhưng đầu óc lại không chịu ngừng hoạt động. Cuối cùng cô cũng chấp nhận thua, chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Lãnh Hoan xem đồng hồ, đã gần tới giờ lên lớp, vội vàng đánh răng rửa mặt, ăn mấy miếng ở suất điểm tâm mà Thính Phong gọi mang lên rồi gấp gáp chạy xuống nhà.
Cũng may ở cầu thang máy cô không gặp bất kỳ người nào, tránh được những phiền phức không cần thiết. Song đến lúc chạy ra được sảnh chính, lại suýt chút nữa thì va phải một người.
Câu xin lỗi còn chưa kịp thốt ra, cô đã bị người đó đưa tay nhấc cằm lên.
Trước mắt Lãnh Hoan là một người đàn ông gốc Hoa vạm vỡ, nhìn cô bằng đôi mắt đầy phóng túng. Một vết sẹo sâu hoắm hằn trên gò má phải càng khiến hắn ta trở nên hung tợn bội phần.
“Ha!”, hắn ta cười khả ố, “Trong sòng bạc của Diệp Thính Phong hoá ra có rất nhiều mỹ nhân”.
Lãnh Hoan cau mày, cố nghiêng đầu thoát ra khỏi bàn tay gọng kìm của hắn.
“Bướng bỉnh nhỉ”, người đàn ông tiếp tục cười nhạo, rút từ trong túi ra một tấm thẻ chơi bài rồi đung đưa trước mắt cô, “Đi với anh một đêm, tấm thẻ bài mười nghìn bảng Anh này sẽ là của em”.
Lãnh Hoan cười nhạt, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn ta.
Một âm thanh sắc gọn vang lên, tất cả những người đứng quanh đó lập tức dồn sự chú ý lên hai người bọn họ.
“Được lắm”, người đàn ông đó nở nụ cười lạnh lùng, nhanh như cắt giáng trả một cái tát nặng nề. Lãnh Hoan bị đánh mạnh tới mức ngã dúi sang một bên, má trái lập tức sưng đỏ, thậm chí bên khoé miệng còn rỉ máu.
Người đàn ông đó còn đánh cả phụ nữ!
Cô giận dữ nhìn thẳng vào hắn ta, thấy ánh mắt đầy căm hận của cô, hắn lại định ra tay lần nữa.
“Hà Phi!”, một giọng nói nghiêm khắc vang lên, Diệp Thính Phong từ đâu đi tới, mặt lạnh như băng.
Anh đi đến bên cạnh Lãnh Hoan, kéo cô đứng ra phía sau mình.
“Hôm nay anh cũng đã thu hoạch được một chút rồi, mời anh dừng lại ở đây. Đây là địa bàn của tôi, không đến lượt anh làm càn”, Thính Phong nhìn chằm chặp vào hắn, gằn giọng cảnh cáo.
“Mày cho rằng tao thèm đếm xỉa đến năm triệu này hay sao?”, Hà Phi nhìn lại Thính Phong bằng ánh mắt cực kỳ hiểm độc, “Diệp Thính Phong, tao có quá nhiều món nợ chưa thanh toán được với mày, vậy mà mày còn đi bênh một đứa con gái không dính dáng gì mà chọc giận tao, Hà Phi tao sẽ nhớ hết những chuyện này”.
“Cô ấy kh