Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 134284

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/284 lượt.

cáo lớn bật đèn sáng trưng, âm nhạc sôi động, rất có không khí. Xem ra, cửa hàng này kinh doanh không tồi.
Trần Tranh rời ánh mắt khỏi cửa hàng đó, tiếp tục lái xe về phía trước. Chỉ là sống mũi anh ta đột nhiên cay cay.
Cửa hàng vừa rồi từng là cửa hàng bán chạy nhất của Tư Mỹ Kỳ. ậy mà Tư Mỹ Kỳ đã rút khỏi nơi đó từ lúc nào, chuyển nhượng cho người khác từ lúc nào, anh ta không hề hay biết.
Tư Kỹ Kỳ của anh ta, thương hiệu mà bố anh ta phấn đấu một đời đã gần như biến mất trên thị trường. DG vốn chỉ định mượn cái vỏ của T Mỹ Kỳ để nhảy vào thị trường Trung Quốc. Khi việc kinh doanh gặp khó khăn, nhãn hiệu đầu tiên bị DG loại bỏ chính là Tư Mỹ Kỳ.
Trần Tranh lại lái xe thêm một đoạn. Cuối cùng, anh ta từ từ dừng xe bên lề đường, cúi đầu, đưa tay che mặt, nước mắt trào ra khóe mi.
Chúng ta từng có khoảng thời gian tươi đẹp nhất, chúng ta từng có những năm tháng tươi đẹp nhất. Trong những năm tháng đó, có lẽ chúng ta mơ hồ vô vị, có lẽ chúng ta lảo đảo bước đi trên đường đời. Nhưng khi thời gian trôi qua, khi mái tóc chúng ta đã bạc trắng, ngoảnh đầu nhìn lại, mới thấy điều chúng ta mong mỏi nhất trong cuộc đời là đừng phụ khoảng thời gian trẻ trung liều lĩnh đó, đừng phụ sự dịu dàng và chờ đợi của mọi người.
Trái tim của chúng ta có lẽ còn non nớt, mù mờ, không đủ kiên cường và tỉnh táo. Trước bao nhiêu ngã rẽ đường đời, chúng ta phải đi về hướng nào mới không lạc lối.
Đó là khoảng thời gian tươi đẹp của anh và em. Tuy gian nan trắc trở, tuy băn khoăn lưỡng lự, nhưng bởi vì may mắn gặp được anh, cùng nắm tay đi hết cuộc đời, tất cả mới trở nên khác biệt.
Tình yêu của chúng ta không liên quan đến của cải, không dính dáng đến địa vị, danh tiếng, quyền lực. Cho dù em một thân một mình, cho dù em ngốc nghếch, ngây ngô, nó sẽ theo em suốt đời, bất kể lúc vui hay buồn.






Ngoại Truyện Lệ Trí Thành: Giấc Mộng Khuynh Thành
Khi quả đạn pháo cuối cùng mang theo khói lửa cháy nổ trên không trung phía trước, Lệ Trí Thành buông ống nhòm, mặc áo khoác, đi khỏi phòng chỉ huy.
Nơi này là khu vực ngoại ô phía Bắc của thành phố Thanh ở miền Nam. Đây là cuộc diễn tập đối kháng lần thứ tư giữa quân xanh và quân đỏ, vẫn kết thúc bằng thắng lợi của quân xanh như thường lệ. Đội biệt kích “Sói Đen” do Lệ Trí Thành chỉ huy lại một lần nữa tỏa sáng trong trận chiến.
Màn đêm như sương mù lan tỏa, bóng tối nhàn nhạt bao trùm khắp không gian. Vị thiếu tá trẻ tuổi kéo mũ thấp xuống mặt, đứng trước thành lũy bùn đất, tựa như đang sống trong thời đại chiến tranh.
Thời chiến của một mình anh.
Lệ Trí Thành gặp Lâm Thiển lần đầu tại nhà ga của một thị trấn nhỏ ở Tây Tạng. Anh đứng cuối đoàn tàu, nhìn từng người lính của mình hùng dũng nhảy lên toa tàu. Anh thật sự không thích đóa hoa đỏ được phát lúc xuất ngũ nên nhét vào túi chứ không cài trên áo như những người khác.
Đúng lúc này, cô từ trong đám đông đi tới.
Đó là một cô gái trẻ trung, mặc áo phao, mái tóc lòa xòa trông không được tinh tươm. Cô đi theo mấy người lính, rất khách sáo và thận trọng cảm ơn bọn họ. Đôi mắt đen lay láy của cô ngời sáng.
Cậu lính hậu cần chạy đến nói với anh: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, đây chính là cô gái gặp nạn trên núi, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”
Lệ Trí Thành không bận tâm, quay người leo lên tàu hỏa.
Cảm giác của đàn ông đối với phụ nữ nhiều khi rất kỳ lạ.
Trong quá khứ cũng từng có người đuổi theo Lệ Trí Thành. Đối phương là cô con gái nhỏ của Tư lệnh quân khu, ca sỹ của đoàn văn công, là một người phụ nữ sôi nổi thời thượng. Tình cờ gặp Lệ Trí Thành trong một cuộc diễn tập, cô bị trúng tiếng sét ái tình, sau đó triển khai cuộc “tấn công” tới tấp, hết hẹn anh đi xem phim lại đi dã ngoại.
Ngay trong lần đầu gặp gỡ Lệ Trí Thành đã không có hứng thú với cô gái. Thế là anh toàn viện cớ huấn luyện quá bận rộn để từ chối cô.
Nhưng đối phương giả bộ ngốc nghếch, tiếp tục “trấn thủ” ở doanh trại.
Là con gái của Tư lệnh nên cô có đặc quyền giả bộ ngốc nghếch. Cô tự tin hơn những người phụ nữ khác, càng tin tưởng xuất thân của mình sẽ có sức hút với người sĩ quan trẻ tuổi.
Cuối cùng, Lệ Trí Thành đề nghị chuyển tới vùng núi cao rừng sâu. Sau khi biết chuyện, Tư lệnh mắng anh là “Đồ khốn” trước mặt bao nhiêu cấp dưới. Mắng xong, ông lại mỉm cười thở dài: “Con gái tôi đúng là có mắt nhìn người.”
Kết cục của câu chuyện là con gái Tư lệnh cuối cùng gả cho đồng đội của Lệ Trí Thành, một chàng trai trẻ tuổi tài cao khác. Lúc “ở ẩn” trên núi cao, anh đã nhờ đồng đội kiêm người bạn thân này đối phó với con gái Tư lệnh. Rốt cuộc hai bên vô tình hay hữu ý, không ai có thể biết được.
Bây giờ, Lệ Trí Thành đang ngồi trên chuyến tàu chạy qua vùng núi tuyết trắng. Khóe mắt anh liếc qua cô gái ở vị trí chếch phía sau. Bản thân anh khó có thể giải thích cử chỉ và cảm giác của mình lúc đó.
Tại sao anh lại đi theo cô đến toa tàu này?
Tại sao anh lại chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và những người lính khác?


Pair of Vintage Old School Fru