
Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 134343
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/343 lượt.
u vào mắt Lệ Trí Thành: “Em đã suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định. Thứ nhất, em phát hiện bản thân vẫn thích công việc hoạch định quảng cáo hơn. Quản lý toàn diện doanh nghiệp rất hao tâm tổn sức. Em thật sự không có hứng thú với việc mở rộng phát triển công ty gì đó. Thứ hai...” Cô ghé mặt, cọ đầu mũi mình vào đầu mũi anh. “Em muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Trong tương lai, em còn phải chăm sóc gia đình của chúng ta nữa...”
Lệ Trí Thành chỉ nhìn cô chăm chú, không lên tiếng.
Lâm Thiển nói tiếp: “Hơn nữa, ngẫm ra mới thấy, em thích nhất khoảng thời gian làm việc dưới trướng của anh...” CÒn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đã áp vào môi cô. Anh hôn ngày càng mãnh liệt, ngày càng sâu hơn. Lâm Thiển vô thức ngả người ra đằng sau nhưng bị anh giữ chặt.
“Được. Anh đồng ý.” Lệ Trí Thành cắn vành tai cô, cất giọng trầm trầm: “Em không có cơ hội nuốt lời nữa rồi.”
“Việc gì em phải nuốt lời?” Lâm Thiển chớp chớp mắt: “Đây là... của hồi môn mà.”
Lệ Trí Thành rung động đến tận tâm can.
Người phụ nữ trước mặt đã thỏa nãm mọi khát vọng của anh đối với cô. Con người cô là của anh, doanh nghiệp của cô cũng sẽ gia nhập đế quốc thương mại của anh. Hai người trở thành một khối không thể tách rời. Cô cũng thỏa mãn mọi dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô, khi cam tâm tình nguyện ở trong vòng tay anh.
“Cho anh.” Ngữ khí của Lệ Trí Thành trở nêm khàn khàn.
Nói cong, anh liền giơ tay cởi áo trên người cô. Lâm Thiển đỏ mặt: “Anh trai em đang ở dưới nhà, đừng mà.”
Lệ Trí Thành dùng một tay túm chặt tay cô: “Không cần bận tâm, bọn họ sẽ không lên trên này.”
Anh hành động rất nhanh, trong lúc mở miệng, anh đã cởi xong áo trên người Lâm Thiển, đồng thời thò tay vào trong váy của cô, như thể sắp “công thành đoạt đất” đến nơi. Lâm Thiển vội đẩy tay anh: “Không, không được.”
Sau đó, cô giơ tay che bụng mình.
Lệ Trí Thành đột nhiên dừng động tác.
Người có tâm tư nhạy bén luôn dễ dàng nắm bắt dấu hiệu khác thường dù chỉ một chút, sau đó sẽ có suy đoán chuẩn xác nhất.
Ánh mắt Lệ Trí Thành dừng lại ở cái bụng phẳng lì của Lâm Thiển, rồi nhướng lên dõi vào mắt cô.
Ở giây tiếp theo, ánh mắt anh đã có sự thay đổi, trở nên nóng bỏng, cuộn sóng, ẩn hiện tia vui mừng.
Hai má Lâm Thiển nóng ran, nụ cười trên môi cô vô cùng ngọt ngào.
“Hôm qua em mới đi bệnh viện. Chuyện này...” Lâm Thiển không biết biểu đạt sự thật như thế nào, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Bên trong chắc có Lệ Trí Thành con rồi.”
Sống gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Lệ Trí Thành chưa bao giờ cảm thấy xúc động như thời khắc này, khi nghe thấy bốn từ “Lệ Trí Thành con”.
Nhưng dù trong lòng xao động, sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh. Anh cọ cọ ngón tay vào cái bụng Lâm Thiển, bình thản mở miệng: “Lầm rất tốt.”
Lâm Thiển cười: “Cám ơn lời khen ngợi.”
“Anh nói là anh làm tốt.”
“... Xì.”
Lâm Thiển muốn nhảy khỏi người Lệ Trí Thành, cô lên tiếng: “Vì vậy mấy thàng này anh không được động đến em.” Vừa động đậy đã bị anh giữ chặt, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: “Anh sẽ không động.”
Tay và miệng của anh quả nhiên an phận, chỉ lặng lẽ ôm cô.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hai tay Lệ Trí Thành vòng qua người Lâm Thiển, anh không lên tiếng chỉ tựa cằm vào hõm vai cô. Nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, Lâm Thiển cảm thấy trong lòng tan chảy.
Mọt lúc sau, cô mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại thích để em ngồi trên người anh? Anh thích tư thế này à?”
Lệ Trí Thành lặng thinh. Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Anh thích rất nhiều tư thế.”
Lâm Thiển cười. Đúng thế, điều này không sai chút nào, anh đúng là thich nhiều tư thế... Khụ khụ...
Nhưng anh có vẻ thiên vị kiểu ngồi này hơn cả. Trước đây Lâm Thiển cho rằng, người đàn ông gia trưởng có dục vọng chiếm hữu rất mạnh như Lệ Trí Thành đều thích đè phụ nữ dưới thân, giống các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết.
Sau đó, cô phát hiện, Lệ Trí Thành rất thích cô ngồi trên người anh. Điều này chứng tỏ, trong nội tâm của người đàn ông có dục vọng chinh phục mãnh liệt như anh thật ra cũng khao khát bị người phụ nữ như cô chinh phục.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển không nhịn được, buột miệng nói: “Này, thật ra trong lòng anh cũng muốn bị em chinh phục đúng không? Vì vậy anh mới thích tư thế này.” Nam dưới... nữ trên.
Lâm Thiển không biết mình lại thách thức mãnh thú. Lệ Trí Thành liếc cô một cái, giọng điệu bình thản nhưng tỏa ra sự uy hiếp rõ ràng: “Em có thể thử xem sao.”
Lâm Thiển á khẩu. Cô lại bị anh dọa rồi.
Sau đó, cô không cam tâm, cúi đầu cắn môi Lệ Trí Thành. Nào ngờ, anh có phản ứng rất nhanh, bế cô đứng dậy đặt xuống giường.
“Này... này... chẳng phải đã nói không được động vào người em hay sao?” Lâm Thiển rì rầm phản đối. Bởi vì anh đã hứa nên vừa rồi cô mới ngông cuồng thách thức anh.
Lệ Trí Thành trả lời dứt khoát: “Anh có chừng mực.”
Một lúc sau...
“Anh... chừng mực của anh cũng lớn quá đấy...”
Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập ánh nắng, đôi tình nhân quấn quýt, cùng thưởng thức quả ngọt đẹp đẽ nhất trên thế