
Tác giả: Đông Mật
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134645
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/645 lượt.
Anh rút danh thiếp ra, ở sau lưng viết xuống mấy dòng chữ, đưa cho cô. "Đây là thời gian địa điểm, thứ sáu vào buổi sáng, anh sẽ đến đón em."
"Em cần chuẩn bị cái gì? Muốn em ăn mặc đặc biệt sao?"
"Không cần, em như vậy cũng rất đẹp." Anh đứng dậy. "Cứ như vậy, anh đi trước."
"Đợi một chút...! Ba ngày sau, anh sẽ không cùng em giành quyền giám hộ Tiểu Mị, nữa đúng không?" Cô cần một bảo đảm.
Anh quay lại nhìn cô. Mùa hè nóng nực mặt trời chiếu vào khiến trong phòng ngoài phòng một mảnh sáng trưng, con ngươi mắt của anh đen sâu thẳm như giăng một từng sương mù khiến cho cô cảm thấy rất nặng nề, ý nghĩa lời nói sâu xa. "Cái này, anh không thể bảo đảm."
Sau sự cản trở lỗ lực của cô bạn Phương Phương, Từ Lỵ Hoan mới từ bỏ ý định mang theo con trai mình chạy trốn trong đêm.
"Cậu có thể trốn đến chỗ nào? Chồng trước của cậu nếu muốn kiện cậu ra tòa án để giành quyền giám hộ, cậu chính là vẫn phải xuất hiện đối mặt với anh ấy, ẫm ĩ đến tận toà án đối với Tiểu Mị mà nói không phải là một điều tốt, phương pháp tốt nhất bây giờ là làm theo lời anh ấy nói, rồi cậu thuyết phục anh ấy từ bỏ ý định dần dần."
"Cậu không nghe thấy mình hỏi anh ta câu hỏi cuối cùng kia sao? Anh ta nói anh ta không bảo đảm, ngộ nhỡ anh ta thật sự muốn cướp Tiểu Mị đi. . . . . ." Từ Lỵ Hoan cảm thấy trong lòng rối rắm phiền muộn, nhìn con trai mình đang ngồi ở góc phòng chơi xếp hình.
"Anh ta cũng không nói nhất định phải giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Mị, theo như mình thấy là anh ta đang hù dọa cậu để cậu chịu hợp tác với anh ta. Nếu anh ta thật sự muốn giành quyền nuôi con với cậu, hôm nay anh ta nên mang theo luật sư đến đây, dùng hành động vẫn tích cực hơn là việc chỉ nói bằng lời."
"Tốt nhất là như vậy. . . . . ." Từ Lỵ Hoan nặng nề thở dài. "Cậu biết mình tức giận nhất chính là cái gì không? Anh ta chỉ nói đến tiền tiền tiền, tất cả đều là vì tiền, mình biết rõ tài chính của anh ta đang gặp khó khăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cùng con trai mình gặp mặt nhau, anh ta không thể nói điều gì khác được hay sao?"
"Không cần phải dấu, mẹ nhìn thấy được, để lại chỗ cũ."
"Con muốn uống sữa..., một ly thôi cũng được rồi~~" bé trai giương cặp mắt to tròn ngập nước của mình hướng phía mẹ nài nỉ.
Từ Lỵ Hoan dùng thái độ cứng rắn không thương tiếc. "Không được, bữa ăn tối con vừa mới uống một ly. Quy tắc điều thứ nhất là cái gì?"
"Một ngày một ly sữa." Bé trai buồn bã, không thể làm gì khác hơn là đem sữa để lại trong ngăn kéo.
Phương Phương cười hì hì. "Hai mẹ con các cậu thật là ngiêm túc, uống sữa milo còn phải lập ra quy tắc."
"Cậu đều không biết Tiểu Mị rất giảo hoạt, không dùng đến quy tắc không được, cũng không biết là giống ai nữa." Tính tình cô trung thực thật thà, nhất định thói hư tật xấu được di truyền từ gien của ba nó, hừ.
"Được rồi, cậu thả lỏng tâm tư một chút, để vài hôm nữa còn mang Tiểu Mị đi lên núi chơi ba ngày cho thoải mái, một mặt cậu có thể cho Tiểu Mị gặp ông nội mình, mặt khác cậu sẽ nhận được 50 triệu, làm quỹ nuôi dưỡng cho Tiểu Mị, như vậy không phải rất tốt sao?" Phương Phương trầm ngâm nói: "Chỉ là có chuyện, mình cảm thấy hơi kỳ quái. Theo như lời cậu nói, chồng trước của cậu tung hoành ngang dọc trong giới văn nghệ, bên trái ôm những cô nữ minh tinh xinh đẹp, bên phải thì ôm những cô người mẫu chân dài, ngày ngày đều có đàn bà ở bên cạnh ôm ấp yêu thương, không sai chứ?"
"Đúng vậy."
"Anh ta nếu cần tiền, bên cạnh anh ta hiện giờ đang có một cô người mẫu trẻ tuổi nóng bỏng say đắm anh ta. . . . . . Gọi Tịch Na đúng không? Cô ta muốn nhờ cha mình bỏ tiền ra giúp đỡ anh vượt qua cửa ải khó khăn, anh ta sao lại không chấp nhận sự giúp đỡ này?"
"Có lẽ anh ta không muốn làm một tình nhân nhỏ bé được đàn bà bao dưỡng đi?" Lòng tự trọng của anh rất mạnh mẽ, chắc hẳn không thể chấp nhận được điều này.
"Này này, cô bé kia cũng đã công khai tỏ tình với anh ta rồi, còn buông lời nói yêu anh ta khắp nơi, cô ta nói mình tham gia vào giới văn nghệ chỉ là vì anh, là cô ta ngã vào lòng anh ấy mới đúng chứ? Được cả người đẹp và của cải, sao anh ấy lại không tiếp nhận so với việc thuyết phục cậu đi gặp cha anh ấy không phải dễ dàng hơn sao?"
"Có lẽ là bởi vì anh ấy muốn nhiều tiền hơn? Cô bé kia chỉ có thể giúp anh bù được phần nào tiền bạc vào chỗ còn thiếu, không thể bằng số tiền cha anh cho anh nguyên một tỷ được."
"Nhưng là so với việc dễ dàng hưởng thụ diễm phúc, thì việc tìm tới người vợ trước đã giúp anh sinh ra một đứa con không phải là điều khó khăn hơn sao, vợ trước của anh có thể bởi vì biết anh được nhận phần di sản trị giá một tỷ kia mà tìm tới anh đòi tiền nuôi dưỡng, tiếp nhận sự giúp đỡ của cô em trẻ tuổi sẽ tương đối đơn giản hơn đúng chứ? Hơn nữa anh ta còn phải cầu xin mẹ con cậu dùng phương thức trở thành người một nhà với nhau, chẳng lẽ anh ta lại có ý đồ khác? Mục tiêu không phải chỉ riêng mình Tiểu Mị, mà còn tính kế luôn với cậu ——"
"Phương Phương, cậu mới vừa rồi còn