XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341734

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1734 lượt.

hìn Thiệu Chẩn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lần nào cũng như vậy, cho người ta một chút mặt mũi thì đã sao. Các cô gái trong tộc của chúng ta bàn về diện mạo, bàn về tính tình có chỗ nào không tốt, ngươi làm các nàng thật thương tâm. . . . . ."
Thiệu Chẩn tiếp tục lau đao: "Ta lại không thích người ta, đồng ý, không phải còn đả thương người hơn."
Thạch La nói: "Ngươi vì sao không thích? Trong lòng ngươi thật có người rồi?"
Thiệu Chẩn cười khổ, thổi một hơi lên đao, không trả lời.
Thạch La tò mò vội hỏi: "Là ai ? Người Hán à? Có xinh đẹp không?"
Thiệu Chẩn gật đầu: "Nói ngươi cũng không biết."
Thạch La kêu ầm lên: "Thích liền cưới về a!"
"Nàng ở Trung Nguyên."
"Vậy lúc ngươi ở Trung Nguyên tại sao không cưới nàng?"
Thiệu Chẩn im lặng một chốc rồi nói: "Thạch La, nếu như. . . . . . Ta nói nếu như, muội muội ngươi theo một người xấu bỏ đi, người nhà ngươi sẽ như thế nào?"
Thạch La suy nghĩ một chút: "Phụ thân ta sẽ giận đến muốn chết, nói không chừng còn đem người xấu kia và muội muội của ta cùng giết." Dứt lời, tựa như hiểu ra cái gì, nói: " thôi đi, ngươi cũng không phải là người xấu!"
Thiệu Chẩn nhìn lưỡi đao, ánh sáng chiếu vào lưỡi đao hắt lên mặt hắn: "Đây chẳng qua là cái ngươi cảm thấy, sự thật chưa chắc như vậy."
Đang nói chuyện, có người từ xa vừa kêu "Thạch Chân" vừa chạy tới bên này.
"Có thương lữ đưa tới một phong thư, gửi cho ngươi!" Người kia nói, đưa một lá thư cho Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn kinh ngạc nhận lấy, nhìn một chút, vẻ mặt ngưng lại.
"Thế nào?" Thạch La tò mò hỏi, ghé đầu liếc nhìn, chỉ kịp thấy mấy chữ "Ninh Nhi" "Lãng châu", Thiệu Chẩn đã đem thư thu vào.
Thiệu Chẩn không đáp, nói: "Dắt ngựa về giúp ta, ta có chút chuyện phải đi một lúc sẽ về." Dứt lời, hắn đứng lên vội vã đi.
Ban đêm, Tiêu Vân Khanh cùng Chử Đường hàn huyên một hồi rồi mới cáo từ trở về phòng. Mới đến trước cửa, nhớ tới Đại Mạo bị Ninh Nhi mang đi, suy nghĩ một chút liền đi tìm Ninh Nhi.
Trong sương phòng, Ninh Nhi cầm một cái lược nhỏ chải lông cho Đại Mạo. Đại Mạo nằm ở trên giường, thoải mái híp mắt, kêu "Khò khè khò khè".
Tiêu Vân Khanh thấy nàng bình tĩnh, hai mắt hình như chuyên chú, nhưng hình như thần trí lại chu du tận đâu đâu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, Ninh Nhi ngẩng đầu lên, thấy là hắn, dừng động tác: "Tiêu Lang."
Tiêu Vân Khanh cười cười, đi vào: "Ngươi cưng chiều nó như vậy, ta đúng không phải là chủ nhân tốt rồi, ta chưa có lúc nào rảnh rỗi chải lông cho nó."
Ninh Nhi cũng cười cười, lại do dự một hồi mới nói: "Tiêu Lang, có một số việc, ta muốn hỏi ngươi."
Tiêu Vân Khanh ngồi xuống một bên, rộng rãi nói: "Chuyện gì? Hỏi đi."
Ninh Nhi nói: "Ngươi nói là đã tìm được Chẩn lang, chàng đang nơi nào? Vẫn khỏe chứ?"
Tiêu Vân Khanh mỉm cười: "Hắn tốt lắm. Hắn đã đổi tên vào tịch, hiện giờ đang ở Đình Châu." Nói xong, hắn không khỏi cảm phục thở dài nói, "Với bản lãnh của hắn, ở đâu cũng có thể sống tốt."
Ninh Nhi nghe lời này, mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ta lừa gạt ngươi làm gì?"
Ninh Nhi suy tư chốc lát, nhìn hắn: "Lừa gạt."
Tiêu Vân Khanh: ". . . . . ."
Hắn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Đó là ngày trước, ha ha. . . . . ." Nói xong, khôi phục vẻ nghiêm nghị, "Chuyện này thiên chân vạn xác. Ngươi biết cái gì gọi là Trường Phong đường không? Tay vươn dài, tai mọc trên gió, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm, đây mới gọi là Trường Phong đường."
Ninh Nhi nửa tin nửa ngờ, tâm thoáng chốc lại chùng xuống. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn có một chuyện. Chử lang nói, lúc hắn ốm nặng là ngươi cứu hắn. Ta nhớ rõ, lúc đó vào năm ngoái, ta với ngươi mới quen biết chưa lâu."
"Hả?" Tiêu Vân Khanh trong mắt lóe lên tia sáng, cười cười, "Đúng vậy a, ta khi đó đã cảm thấy Trí Chi đối với ngươi không tầm thường. Chút tâm tư đó làm sao có thể lừa gạt được ta? Ta muốn giúp hắn một chút, vừa vặn lại gặp được vị thần y Biển Thước, ta liền đưa ông ấy đến Chử phủ."
Ninh Nhi khẽ vuốt lông Đại Mạo, bất chợt hỏi "Vị Ngũ công tử kia như thế nào rồi?"
Tiêu Vân Khanh kinh ngạc: "Ninh Nhi tiểu nương tử sao lại hỏi hắn?"
Ninh Nhi vội nói: "Ta nhớ Chẩn lang từng nói qua, Trường Phong đường do ngươi cùng Ngũ công tử làm chủ sự. Khi đó, ngươi nói muốn cùng hắn giải quyết ân oán, Chẩn lang vẫn luôn lo lắng."
"Trên đời đã không còn Ngũ công tử nữa rồi." Hắn lạnh nhạt nói, giữa hai lông mày mang theo một vẻ lạnh lùng, "Chuyện Trí Chi ở quân doanh Bắc Môn chính là do Ngũ công tử làm ra. Hắn bán Trí Chi, cũng bán Trường Phong đường, ta lại lưu hắn thì thật xin lỗi các huynh đệ."
Ninh Nhi trong lòng rét lạnh.
Khi đó, nàng đã cảm thấy chuyện Thiệu Chẩn bị bại lộ thật kỳ quặc, không ngờ, quả nhiên là có người ở phía sau giở trò.
"Vậy. . . . . . Như vậy bây giờ Trường Phong đường là do ngươi chủ sự?" Ninh Nhi suy tư, hỏi.
"Đúng vậy a." khóe môi Tiêu Vân Khanh cong lên, thở dài, "Tiểu nương tử không biết chứ, hiện giờ có cái việc gì đều đổ lên người ta, thật mệt chết đi được."
Ninh Nhi nhìn hắn