
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341844
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1844 lượt.
ấy nước cho ngươi."
Ninh nhi vội vàng nói: "Không cần, ta không khát."
Thị tỳ lại ngồi xuống, nhìn nàng một hồi, nói: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp."
Ninh nhi mím môi cười cười, nhìn khung thêu trong tay thị tỳ, thấy nàng đang thêu hoa lan.
"Thêu đẹp quá." Nàng tự đáy lòng tán dương.
Thị tỳ mỉm cười, nói: "Đây là thêu cho Dương nương tử, nàng thích nhất là hoa lan."
Nhắc tới Dương tứ nương, vẻ mặt Ninh nhi khẽ ảm đạm.
Nàng do dự một chút, hỏi: "Dương nương tử. . . . . . Ừ, cùng biểu huynh ta rất quen thuộc phải không?"
Thị tỳ gật đầu: "Đúng nha, Thiệu lang năm đó làm hộ viện ở đây, bọn ta cũng rất quen thuộc với hắn."
Ninh nhi nghe được lời này, ngẩn ra.
"Hộ viện?" Nàng hỏi.
Thị tỳ kinh ngạc nói: "Thiệu lang chưa từng nói với nương tử sao?"
Ninh nhi lắc đầu một cái.
Nàng cười cười, "Đó là năm, sáu năm trước, Thiệu lang còn là một thiếu niên, công phu lại rất tốt, những người tới sinh sự, bốn, năm người mạnh khỏe cũng không đánh lại hắn. Đáng tiếc Thiệu lang có chỗ muốn đi, kiếm đủ tiền đường liền từ giã, Dương nương tử trăm phương ngàn kế muốn lưu hắn lại, nhưng hắn là nói đi là đi luôn."
Ninh nhi nghe được, trợn tròn mắt sững sờ.
Đúng lúc này, một người bước nhanh từ hành lang bên kia đi tới, Ninh nhi nhìn lại, chính là Thiệu Chẩn.
"Ninh nhi." Thiệu Chẩn sắc mặt như có điều khó chịu, nói: "Dọn dẹp đồ đạc đi..., chúng ta đi nơi khác."
Ninh nhi kinh ngạc: "Không ở đây nữa sao?"
"Không ở."
Thị tỳ kinh ngạc vô cùng, đứng lên: "Thiệu lang, ngươi khó khăn lắm mới trở lại một lần, sao không ở lại một đêm rồi hãy đi?"
Thiệu Chẩn nhìn về phía nàng, cười cười: "Tiểu Dung, ta có chút việc gấp, không ở lại được."
Thị tỳ thất vọng nói: "Bọn tỷ muội chúng ta nghe nói ngươi trở lại mừng rỡ hết sức, còn nói buổi tối thiết yến cho ngươi nữa. . . . . ."
"Thay ta hướng chư vị tỷ tỷ xin lỗi nhé. . . . . ."
Ninh nhi đi trở về sương phòng lấy đồ đạc, tai lại dựng lên, nghe bên ngoài Thiệu Chẩn cùng thị tỳ cười nói.
Tỷ tỷ. . . . . .
Nàng bĩu môi, rất nhiều hồng nhan tri kỷ a. . . . . .
Lúc nàng đi ra, không ngờ, không thấy Dương Tứ Nương đó, nhưng trước cửa lại có một đám mỹ nhân trẻ trung đi tới, họ vừa thấy Thiệu Chẩn, ríu ra ríu rít chạy lại, âm thanh nũng nịu giận hờn, ầm ĩ một góc. Tiếng "Thiệu lang Thiệu lang" được réo lên không ngừng, mùi thơm của phấn son, nước hoa xông tới làm Ninh nhi thật muốn hắt xì.
Thiệu Chẩn nụ cười rạng rỡ, làm lễ ra mắt với các nàng.
"Thiệu lang, hiếm khi mới trở lại, " có người nói, "Sao đã muốn đi?"
Thiệu Chẩn nói: "Ta muốn đưa biểu muội về nhà, thời gian gấp gáp không ở lại được."
"Biểu muội?"
"Đây là biểu muội của Thiệu lang sao?"
"Nha! Thật là một tiểu mỹ nhân!"
"Thật là xinh đẹp, không hổ là biểu muội của Thiệu lang a. . . . . ."
Bọn nữ tử vây quanh Ninh nhi, không ngừng tán dương, tay Ninh nhi bị bọn họ lôi kéo, những bàn tay kia. . . . . . Thật mềm mại nha. . . . . . Cho dù đều là nữ tử, Ninh nhi vẫn ngại ngùng, mặt đỏ bừng, không biết nên làm thế nào.
Thiệu Chẩn phí hết một phen công phu, mới cùng bọn nữ tử từ biệt xong, đánh xe rời đi.
Xe ngựa đi qua đường phố Lương Châu, Thiệu Chẩn nhìn trúng một khách điếm, bèn dừng xe ngựa, hỏi Ninh nhi: "Ở nơi này có được không?"
Ninh nhi nhìn một cái rồi gật đầu.
Thiệu Chẩn cảm thấy vẻ mặt nàng không đúng, đuôi lông mày khẽ giương lên.
"Có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.
Ninh nhi lắc đầu một cái.
Thiệu Chẩn nhìn nàng, biết những chuyện vừa rồi nên nói với nàng một chút; nhưng những chuyện đó không thể một lúc một nhát có thể nói rõ được.
Sắc trời không còn sớm, khách điếm Lương Châu từ trước đến giờ vốn đều đông đúc, Thiệu Chẩn không nghĩ ngợi thêm, giục Ninh nhi xuống xe, theo hắn vào bên trong.
"Chủ nhà, hai gian sương phòng." Hắn vào cửa nói.
Ông chủ khách điếm nhìn hắn cùng Ninh nhi, cười nói: "Vị lang quân này có phải đến từ Lợi châu, Lý Chẩn Lý lang không?"
Hai người đều kinh ngạc, nhìn nhau.
Thiệu Chẩn tay âm thầm cầm đao: "Chính thế."
Ông chủ khách điếm nói: "Tiểu điếm được quý nhân nhờ vả, đã vì lang quân chuẩn bị hai gian sương phòng thượng hạng."
"Quý nhân?" Thiệu Chẩn hỏi, "Là người phương nào?"
"Ta." Một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Ninh nhi quay đầu lại, thấy là một nam tử xa lạ, gương mặt tuấn lãng, mặc áo gấm màu trắng, trong ngực ôm một con báo xa-li nhỏ xinh đẹp.
"Trí chi, " hắn nhìn Thiệu Chẩn, khẽ vuốt ve con báo, cười một tiếng, "Đã lâu không gặp."
Tiêu Tam
Thiệu Chẩn nhìn người nọ, mặt đen lại.
Ninh nhi đứng một bên, nhìn người đó một chút, lại nhìn Thiệu Chẩn một chút, không dám lên tiếng.
"Ngươi sao lại ở đây." Thiệu Chẩn âm thanh lạnh lùng, nhưng không cầm đao nữa, hai tay ôm ngực.
"Ngũ lang có thể tới, sao ta lại không tới được?" Người nọ "Xuy" một tiếng, nhìn về phía Ninh nhi, cười với nàng. Hắn buông tay, con báo xa-li nhẹ nhàng chuyển mình, uy phong đứng trên bả vai hắn.
Khách đ