
Tác giả: Nhược Thiện Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341120
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1120 lượt.
đấy, tôi đay sẽ đi đàm phán kiếm mối về.”
Diêm Tiểu Đóa chẳng có việc gì làm nên mang tất tần tật quần áo ra giặt một lượt, rất nhiều trong số váy áo dạ hội lộng lẫy đó đã hết mốt từ lâu rồi. Cô còn cầu kì mua một chiếc tủ có móc áo tự động, dựa vào các hình ảnh mẫu mốt mới trên tạp chí mà sửa sang, thay đổi lại một chút đống quần áo của mình. Tiền nhàn rỗi dành để sắm sửa quần áo cô không còn nữa rồi, những gì bây giờ cô có chỉ còn lại là một đống thời gian nhiều như vô tận.
A Hoa mấy ngày liền tăm cá chim trời, chẳng có tin tức gì, Diêm Tiểu Đóa không biết trong lòng đã nguyền rủa anh ta bao nhiêu lần rồi. Nhàn rỗi buồn chán, Diêm Tiểu Đóa từ sang sớm đến tối mịt chỉ biết đi dạo lung tung vô định khắp phường trên phố dưới. Thứ duy nhất mà cô mong chờ chính là nhứng tấm bưu thiếp mà Hà Trục đều đặn gửi đến, mỗi lần cách nhau không quá ba ngày.
Trên những tấm thiếp mỏng manh đó đều được viết lèo tèo dăm ba chữ ít ỏi, nhưng lại ấm áp ngọt ngào tựa lời văn trong thư tình, Hà Trục thậm chí còn mời cô đến thăm Hà Lan.
Amsterdam, quả thật là một cái tên khó phát âm, đó là nơi mà Hà Trục đang dừng chân. Diêm Tiểu Đóa thầm nghĩ, đó là một chốn xa xôi mà cô cả đời này sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới được. Cô sắp xếp gọn gang mấy tấm bưu thiếp theo ngày tháng gửi đến, sau đó tìm một chiếc hộp nhựa trong suốt, cất toàn bộ chỗ bưu thiếp và chiếc hộp có hình cậu bé rô bốt hoạt hình Astro Boy vào trong một cách ngăn nắp.
Cô rất muốn biết Hà Trục còn có thể kiên trì như thế này bao nhiêu thời gian nữa, còn bao lâu nữa thì sẽ lãng quên cô mãi mãi.
Hạnh phúc mong manh, bình yên nơi đâu
Từ sau vụ tranh luận không lấy gì làm vui vẻ với Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa cũng không hiểu mình bị làm sao, cứ cảm thấy nhớ nhung Bé Dưa. Trong căn nhà của Cố Nặc Nhất, chẳng có thứ gì đáng để cô lưu luyến cả, chỉ có duy nhất Bé Dưa là ngoại lệ. Cô dựa theo trí nhớ tìm đến cửa hàng nhận gửi nuôi vật nuôi đó, ở trong một khoảng không gian nhỏ hẹp được ngăn cách với bên ngoài bằng cánh cửa kính, Bé Dưa hình như đã đánh hơi thấy mùi của cô. Nó cuống quýt liên tục kêu meo meo, bộ móng vuốt mũm mĩm đập đập cào cào lên cánh cửa, phát ra những đợt âm thanh cao vút, nghe thật chói tai.
“Con mèo của Cố Nặc Nhất hơi cổ quái một chút, không được thân thiện với mọi người lắm, có lẽ nguyên nhân là do nó bị đem gửi nuôi trong một thời gian dài quá. Tôi cũng đã khuyên anh ấy là nên tìm cho Bé Dưa một mái nhà khác ổn định hơn.”
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh Diêm Tiểu Đóa, nhìn Bé Dưa mà lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Trong lòng Diêm Tiểu Đóa đột nhiên trào lên một cảm giác tội lỗi vô tận, là do cô đã từ chối lời xin giúp đỡ chăm sóc Bé Dưa của Cố Nặc Nhất, nên Bé Dưa mới ra nông nỗi không còn chỗ nào có thể về như thế này. Nghe chủ cửa hàng nói, giống mèo lông xù này là một loài rất sợ cô đơn, cần được nhiều thời gian ở bên để vỗ về, chăm sóc. Con mèo này là do Cố Nặc Nhất nhặt được khi còn đang du học ở bên Mĩ, anh đã phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới có thể mang nó về nước. Cũng chính vì thế mà Cố Nặc Nhất không muốn tìm một ngôi nhà khác cho Bé Dưa.
Lúc Diêm Tiểu Đóa rời đi, Bé Dưa vẫn tiếp tục kêu rên không ngớt, nhưng cô thậm chí không dám ngoái đầu lại để nhìn. Cứ tưởng rằng, trông thấy Bé Dưa rồi thì tâm trạng sẽ chuyển biến tốt lên, nhưng không ngờ, bây giờ xem ra còn càng thê thảm hơn. Diêm Tiểu Đóa mua một xiên bọ cạp rán giòn rồi vừa đi vừa nhấm nháp, cô rất thích đứng trên chiếc cầu vượt sang đường rồi nhìn xuống những dòng xe cộ vội vã đi qua đi lại như con thoi.
Diêm Tiểu Đóa không nhiều lời nữa. Người ta cao tuổi đến là để tập luyện sức khỏe, còn cô chẳng qua là tham gia rồi nói linh tinh mấy câu, để kiếm miếng cơm, quả đúng là không cùng chung một đẳng cấp.
Khán giả sớm đã ngồi kín trường quay rồi, chỉ còn cách giờ bắt đầu chương trình nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ ê kíp chương trình đang điều chỉnh, hoàn thiện nốt những công đoạn cuối cùng. Trên ghế khán giả có một số các bà các cô túm tụm vào nhau, mỗi người một câu tâng bốc khen ngợi.
“Còn nhớ cái hồi tôi sinh em bé năm đó, trên đầu giường dán kín ảnh của Tiểu Đóa, thế là quả nhiên sinh được một cô công chúa xinh xắn tuyệt vời đấy.”
“Tôi là tôi thích nhất Diêm Tiểu Đóa đấy, cô gái này hồi nhỏ trông long lanh cứ như thiên thần ấy nhỉ.”
...
Diêm Tiểu Đóa nở một nụ cười hết sức xã giao, hai gò má trông hơi cứng nhắc, thiếu tự nhiên. Nhắc đến “hồi nhỏ” của cô thì vô hình chung, có khác nào đã cứa sâu vào vết thương của cô, nhưng điều càng khiến cô cảm thấy mất mặt thì vẫn còn ở phía sau. Các bà cô cầm quyển album ảnh mới xuất bản của Cố Nặc Nhất trên tay, giở đại ra một trang bất kì: “Tiểu Đóa à, kí tên vào đây cho cô đi, cô cầm về cũng dễ khoe khoang với bà con phố trên xóm dưới.” Trời đất, mấy bà mấy mẹ này thật là làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng khó xử không để đâu cho hết, làm sao có thể lấy đồ dùng của một nghệ sĩ khác rồi yêu cầu cô kí tên vào đó chứ: “Cái này cháu khô