Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341121

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1121 lượt.

à Cố Nặc Nhất bất ngờ đi từ sân khấu xuống, đưa tay ra một cách thật ga lăng. Ánh mắt của Diêm Tiểu Đóa vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt phía trên phần nơ cổ màu hồng của anh, Cố Nặc Nhất đẹp trai lồng lộng tất nhiên là sẽ mặc áo sơ mi trắng tinh sạch bóng và quần kaki màu cà phê rồi. Nhưng cái mà cô không thể quen nổi vẫn chính là nụ cười của anh, nụ cười quá sức ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi nhìn nhiều thì cũng có thể bị sâu răng luôn. Diêm Tiểu Đóa đưa tay lên đặt vào lòng bàn tay của Cố Nặc Nhất, bất chợt, anh ấy lại kéo một cái thật mạnh, Diêm Tiểu Đóa liền ngã vào lòng anh.






Bên ngoài gầm lên một vài tiếng sấm khan, liền ngay sau đó là những giọt mưa hắt vào cửa kính, tí tách tí tách kêu, nghe rất êm tai. Diêm Tiểu Đóa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng ngày càng trở nên mờ mịt, đây là trận mưa đầu tiên trong năm nay của Bắc Kinh.
Sau khi dập máy, Cố Nặc Nhất ngồi tĩnh lặng trong chiếc xe thể thao, điện thoại thông báo nhận được hai tin nhắn xin lỗi của Ngôn Na, nhưng anh đến nhìn cũng không thèm nhìn đã xóa hết đi. Anh cứ như vậy khóa mình lại bên trong xe, chiếc cần gạt nước ở đầu xe không ngừng chuyển động, nhưng trước tấm kính chắn gió vẫn là một màn mờ mờ ảo ảo. Cố Nặc Nhất ngồi trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm về hướng Vi Vi cũng đang đứng trong bóng tối như vậy, ánh mắt không hề lay chuyển. Hai người bọn họ đã thi gan với nhau như vậy được hai tiếng đồng hồ rồi, Vi Vi cứ đứng ở trước đầu xe mím chặt đôi môi nhìn anh. Mấy nhân viên vệ sĩ định che ô cho Vi Vi, nhưng đều bị cô kiên quyết gặt phăng ra. Nước mưa đã thấm đẫm chiếc váy làm bằng lụa của cô. Cố Nặc Nhất trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, anh bước xuống xe, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng đã bị Vi Vi chặn lại. Nước mưa lạnh buốt tạt vào mái tóc của Cố Nặc Nhất, chỉ trong chốc lát đã chảy thành dòng. Cuối cùng thì anh cũng mở miệng nói, nhưng lời nói còn lạnh lùng hơn cả nước mưa buốt giá: “Rốt cục là bà định làm cái gì?”
Vi Vi nhất quyết nắm lấy cánh tay của Cố Nặc Nhất mà không chịu nới lỏng, trong đôi mắt lóe lên một sự đau khổ vô biên: “Con vẫn thật là vô tình. Nói thế nào đi chăng nữa thì lần trước cũng là đã giúp con cứu bạn từ trong tù ra, con làm sao có thể trở mặt không thừa nhận nhanh vậy được?”
Giữa khoảng im lặng kéo dài như vô tận, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào. Vi Vi biết rõ tính cách của Cố Nặc Nhất nhưng cô không muốn từ bỏ: “Mẹ đã theo con đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không mời mẹ lên trên ngồi một lúc sao?”
Cố Nặc Nhất khẽ chau mày, bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay của anh đang không ngừng run rẩy, thời tiết mưa gió như vậy mà bị dính mưa ướt nhẹp thì thật là không dễ chịu chút nào. Anh không nói năng gì, nhất chân bước lên lầu. Vi Vi thở phào một cách nhẹ nhõm rồi bám sát theo anh.
A Hoa cười hề hề, tiến đến ngồi cạnh Diêm Tiểu Đóa trên ghế sofa: “Không nói như vậy thì cô có mở cửa không? Người anh em à, tôi vắt óc suy nghĩ hết nước hết cái mấy hôm nay rồi, cuối cùng cũng vạch ra được một kế hoạch để giúp cô có thể tái xuất giang hồ.”
Diêm Tiểu Đóa cười hừm hừm hai tiếng khô khốc, kế hoạch cái gì chứ, chắc chắn là trong lúc ngồi trên tàu điện ngầm, bị cánh cửa kẹp phải đầu nên mới nảy ra được. Diêm Tiểu Đóa buộc gọn lại mái tóc dài, uể oải đi về phia toilet để rửa mặt mũi. A Hoa vội chạy theo sau, đứng tựa vào cánh cửa nhà vệ sinh nói: “Chúng ta phải cởi thôi! Quần áo mà mặc ít đi một chút thì có hiệu quả hơn bất cứ chiêu trò gì. Cô còn nhớ cái nhóm nhạc Thịnh Hạ đó không? Hai cô gái thuần khiết chân chất như thế, chẳng phải là cũng đã cởi rồi đấy sao?”
Nghe đến đó, Diêm Tiểu Đóa bị sặc bọt kem đánh răng, ho sặc ho sụa không ngớt, A Hoa thấy cô khổ sở như vậy lại đứng bên ngoài tỏ vẻ khoái chí: “Ái chà! Xem cô kìa, có đến mức phải xúc động như thế không?”
Diêm Tiểu Đóa vắt chiếc khăn mặt vừa dùng để lau miệng lên mắc rồi quay ra hỏi vặc lại A Hoa: “Thế theo anh, tôi cởi đồ ra thì có tác dụng gì?” A Hoa cứ vòng vo tam quốc, né đi thẳng vào vấn đề mãi: “Kể ra nói vậy thì cũng đúng, cô ngực nghiếc chả khe chả rãnh, có cởi ra thì cũng chả ăn thua gì. Mặc dù chân cẳng trông thì cũng ngon lành đấy, nhưng chúng ta không thể cứ mãi bịt kín mặt lại rồi ngày nào cũng vén chân ra khoe được.”
Vã nước lạnh lên mặt, Diêm Tiểu Đóa rùng mình một cái. Lời đề nghị của A Hoa không phải là cô chưa từng suy nghĩ đến, mặc dù cô sở hữu giọng hát rất hay, nhưng bây giờ biểu diễn thì lại lấy “diễn” làm chính. Tính riêng trong cái giới showbiz này, lại cộng thêm với những diễn viên xuất thân trong quần chúng, thì có đến ba trăm bốn trăm nghìn người, nhưng hàng năm, số lượng người có thể xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng thì vét hết nước hết cái cũng chỉ vọn vẹn chưa đến mười nghìn người. Vì vậy những chiêu trò để giành giật được cơ hội tiến thân xuất hiện nhiều vô kể như nấm sau mưa, cách thức cũng càng ngày càng tinh vi khó lường, cái kiểu tụt váy lộ ngực này coi như cũng là cách thức đường cùng rồi.
“Cô cứ nói một tiếng đi, tôi