Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341123

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1123 lượt.

sẽ bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị một cách thật chuyên nghiệp, thật kĩ càng cho động thái tiếp theo của cô. May mắn cho cô vì cô là ân nhân của tôi, tôi sẽ báo đáp lại thật hậu hĩnh!”
Diêm Tiểu Đóa không nói năng gì, chỉ tiếp tục cuộn tròn người lại trên chiếc ghế sofa để xem ti vi. Cô chuyển kênh ti vi như một cái máy, một hồi im lặng nặng nề sau mới mở miệng nói, kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt: “Làm như vậy liệu trụ được bao lâu? Ngộ nhỡ cởi ra rồi mà lại chả phất lên được mấy ngày, thế thì có phải là tôi sẽ bị thiệt thòi không.”
A Hoa nghe xong liền quay ra trấn an, lấy hai tay đập bôm bốp vào lồng ngực: “Cái này cô cứ yên tâm đi, A Hoa tôi đây làm sao có thể làm hại Tiểu Đóa được chứ?”
Diêm Tiểu Đóa chỉ cười cười, tiện tay cầm hộp thuốc lá ở trên bàn nước lên, nhưng trống rỗng. A Hoa vội vàng rút nửa hộp thuốc lá còn lại từ trong người ra rồi đưa cho cô: “Sau này nổi tiếng rồi, tôi sẽ là người quản lí của cô đấy nhé, không được tìm người khác đâu đấy nhé.”
Mùi vị của thuốc lá luôn luôn là như vậy, hít vào là một hơi cô đơn, nhả ra lại là một hơi sầu thảm. Liệu còn có thể phất lên được nữa không? Diêm Tiểu Đóa không hề chắc chắn. Nhưng nếu không vùng vẫy, tranh đấu một thời gian như thế này thì trái tim tràn ngập sự tội lỗi tột cùng của cô sẽ không bao giờ được giải thoát.
A Hoa cuối cùng cũng ra về. Cô nấu đại một bát mì tôm, mới ăn được một nửa thì Cố Nặc Nhất gọi điện đến. Diêm Tiểu Đóa nhìn chiếc di động đang nhấp nháy ánh đèn mà trong lòng vô cùng rối bời, thật đúng là trốn không thoát được cái nghiệp chướng mà chính mình tạo ra. Cô bấm phím nghe điện thoại mà tim đập thình thịch: “A lô, ai vậy?”
“Đi đón Bé Dưa về đây.”
Lại dập điện thoại ngay được. Diêm Tiểu Đóa mím môi lại, quả nhiên là cái suy nghĩ tối hôm qua của cô đã bị rơi vào cái vòng xoáy không thể tự thoát ra được của sự ngượng ngùng và cảm giác xa lạ, Cố Nặc Nhất làm sao có thể thích cô được chứ, đòi nhan sắc lộng lẫy, cô không có, đòi thân hình gợi cảm, cô cũng không có nốt, cậu ta đối với cô chỉ có lòng thương hại kèm theo tí ti một thứ tình cảm bố thí mà thôi.
Nhưng dù sao thì có thể gặp lại Bé Dưa một lần nữa cũng là một chuyện rất hạnh phúc rồi. Bé Dưa cuộn tròn trong chiếc ba lô của Diêm Tiểu Đóa một cách sung sướng rồi ngáy o o, chốc chốc lại kêu lên mấy tiếng ọ ẹ ọ ẹ, Diêm Tiểu Đóa bỗng thấy lòng mình khởi sắc lên rất nhiều. Những khóm hoa hồng phía dưới tòa nhà mà Cố Nặc Nhất đang ở đã nở rộ từ rất lâu rồi, điểm xuyết xen lẫn vào đám lá xanh rì, càng khiến cho màu xanh của lá thêm nổi bật. Diêm Tiểu Đóa thích nhất là mùa hè, bởi vì có người đã từng nói với cô rằng, vẻ đẹp của mùa hạ là tuyệt đối, cho dù cho thể ngước mắt vươn tới tận thiên đường đi chăng nữa thì cũng chỉ đến vậy thôi.
Ngước mắt vươn tới được thiên đường thì cũng chỉ như vậy thôi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa chợt cảm thấy một tia đau đớn nhè nhẹ. Câu nói này như loài cỏ gai đâm sâu gốc rễ vào mảnh đất trái tim, đan kết chặt vào nhau mà sinh sôi, nảy nở, không thể nào diệt trừ được, không thể nào quên lãng được.
Diêm Tiểu Đóa nhấc Bé Dưa từ trong ba lô ra, đem đặt nó vào lòng: “Sắp về tới nhà rồi.”
Diêm Tiểu Đóa bấm chiếc chuông cửa quen thuộc, vào đúng cái lúc mà cánh cửa mở ra, cô đã tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ lại là Vi Vi, người phụ nữ này cho dù đang mặc tạp dề thì trông cũng vẫn rất nho nhã thanh thoát. Vi Vi mỉm cười nhẹ nhàng chào cô, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy đôi chút xấu hổ. Một tiếng mèo kêu meo meo đã phá vỡ tan tành cái bầu không khí như bị lắng đọng đó.
“Á!” Đôi mắt của Vi Vi ánh lên một vẻ vô cùng sợ hãi, cô bất giác nhảy lùi lại ra sau mấy bước.
Diêm Tiểu Đóa đầu óc rối bời, không hiểu gì cả, cô vội tiến gần lại mấy bước: “Chị Vi Vi, chị bị làm sao vậy?”
Vi Vi dựa lưng vào bức tường, xua xua tay về phía Diêm Tiểu Đóa: “Đừng tiến gần lại đây, chị sợ mèo.”
“Cậu đến rồi à?”
Cố Nặc Nhất từ chiếc cầu thang cuốn tự động ở tầng hai điềm nhiên bình tĩnh đi xuống, làm như không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của Vi Vi. Vi Vi hai tay ôm ngang ngực, quay lưng đi vào trong bếp: “Để mẹ đi nấu cơm.”
Diêm Tiểu Đóa đứng như trời trồng trước cửa, không dám động đậy lung tung. Vút một tiếng, Bé Dưa đã nhảy trọn vào lòng của Cố Nặc Nhất, để lại một vệt xước nhỏ đang rớm máu trên cánh tay của Diêm Tiểu Đóa, và cả cảm giác đau rát khó chịu nữa.
Diêm Tiểu Đóa đóng cửa, đi theo sau Cố Nặc Nhất. Cô đặt chiếc ba lô xuống, nhẹ nhàng phủi phủi tay, nói: “Để mình đi giúp chị Vi Vi.”
“Ngồi xuống, không được đi đâu hết.”
Mặc dù cảm thấy không phải một chút nào, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn nghe lời của Cố Nặc Nhất. Một tiếng đồng hồ sau, đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Cố Nặc Nhất ngồi ở vị trí mà anh vẫn thường ngồi. Diêm Tiểu Đóa vẫn muốn ngồi sang vị trí đối diện với anh, nhưng đã bị Cố Nặc Nhất kéo lại ngồi ngay bên cạnh mình, Diêm Tiểu Đóa muốn đứng dậy nhưng không thể thoát được tay anh. Vi Vi không chú ý đến chuyện đó, chỉ xúc hai bát cơm rồi đưa đến để trước mặt hai người.
Trên bàn bày hai món mặn hai món ra