Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341128

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1128 lượt.

hú cưng Diệu Tiên Bao, nhưng Diêm Tiểu Đóa toàn không nỡ nhẫn tâm. Cô cảm thấy có chút gì đó thật khó hiểu, Bé Dưa tỏ vẻ hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt Cố Nặc Nhất là vậy, sao trước mặt cô lại biến thành một con mèo hoang dại khó dạy bảo thế này.
Bước chân ra khỏi tòa nha, Diêm Tiểu Đóa ngoái đầu lại ngước nhìn lên cửa sổ của phòng khách, quả nhiên là Bé Dưa đang nhìn theo cô. Diêm Tiểu Đóa cười rồi lắc lắc đầu, đúng là cái đồ tham ăn. Đứng trước quầy thức ăn cho mèo trong siêu thị, cô nhìn mà hoa hết cả mắt, thì ra làm kiếp mèo cũng có thể được hưởng hạnh phúc như vậy. Cô chọn đại một hộp bánh quy có nhân hương vị thịt bò, nghĩ răng Bé Dưa chắc sẽ thích thú với món này.
Diêm Tiểu Đóa đẩy chiếc xe hàng đến khu vực đám đông đang chờ đợi thanh toán. Trên kệ bày một hộp đầy những que kẹo mút sặc sỡ, bên trên in hình một khuôn mặt của Cố Nặc Nhất, cô cầm lên tay ngắm nhìn, rất muốn mua về một hộp. Chiếc di động trong túi quần bỗng không ngừng rung lên, màn hình hiện thị người gọi đến là Tiểu Nhã.
Diêm Tiểu Đóa dần dần di chuyển lên theo dòng người, vừa đi vừa nghe điện thoại: “Chị Tiểu Nhã à, chị gọi em có việc gì thế ạ?”
“Diêm Tiểu Đóa, coi như ngày trước tôi đã nhìn nhầm cô.”






Tim Diêm Tiểu Đóa như rớt bịch xuống đất: “Có chuyện gì thế ạ?...”
“Cô còn hỏi có chuyện gì ạ? Cô lên mạng mà xem đi, khắp nơi đều là mấy ảnh hở hang của cô, lại còn lôi cả Tiểu Nhất vào nữa chứ!”
Uỳnh một tiếng, trời đất như đang sụp đỗ, Diêm Tiểu Đóa lại hỏi lại thêm một lần nữa: “Chị... chị đang nói cái gì thế?”
“Diêm Tiểu Đóa, cô ngoài việc chỉ suốt ngày gây rắc rối cho Tiểu Nhất ra thì còn biết làm cái gì nữa hả? Cái vụ nhận làm gương mặt đại diện cho mấy cái kéo lần trước, nếu không phải là Tiểu Nhất đã nộp cho cô hai trăm nghìn nhân dân tệ tiền vi phạm hợp đồng thì bây giờ cô ẫn đang lằng nhằng với kiện tụng đấy.”
Chiếc điện thoại trong tay bị tuột rơi xuống đáy chiếc xe đẩy, Tiểu Nhã còn nói cái gì đó nữa nhưng cô không nghe thấy.
Diêm Tiểu Đóa bóp thật chặt chiếc di động trong tay, sự phẫn nộ đang trào dâng trong lòng cô đủ để cô bóp nát chiếc điện thoại ra thành hàng trăm mảnh: “Tại sao phải lôi cả Cố Nặc Nhất vào? Còn nữa, vụ gương mặt đại diện lần trước, lẽ nào lo do Cố Nặc Nhất đã giúp đỡ xử lí?”
“Cô làm sao mà lại kinh ngạc khiếp thế hả? Quan hệ của hai người tốt đẹp như vậy, không lợi dụng một chút xíu thì thật là đáng tiếc lắm...”
Diêm Tiểu Đóa mắng chửi một cách thậm tệ: “Anh là đồ súc sinh! Anh có tin là tôi sẽ giết anh không? Anh sẽ không xong với Diêm Tiểu Đóa tôi đâu!”
Uất hận, nhục nhã, xấu hổ, sợ hãi, tất cả các cung bậc của cảm xúc đều bật tung ra, khiến cho cô không thể chống đỡ được. Tại sao lại cảm thấy như thế này, không hề có một chút gì được chuẩn bị tâm lí trước, cũng không hề có lấy một chút niềm vui nào từ sự bị chú ý của người khác như vậy. Cô chỉ lo lắng cho Cố Nặc Nhất, lo lắng rằng anh sẽ hiểu lầm cô.
Diêm Tiểu Đóa hết lần này đến lần khác gọi vào di động của Cố Nặc Nhất, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai nhấc máy. Cô đã thử đi thử lại vô số lần, đến khi pin điện thoại bị sập mà vẫn chưa liên lạc được. Bầu trời dần dần sẫm màu lại, trên chiếc cầu đi bộ này đã bắt đầu rục rịch xuất hiện những sạp hàng nhỏ.
Diêm Tiểu Đóa ngồi xổm trên mặt cầu, nào là bán dây giày, nào là bán đĩa phim cấp ba, nào là bán tất chân, tất cả những âm thanh hỗn độn đó đồng loạt vang lên, sự huyên náo ồn ã của thế giới bên ngoài không thể lấn át được sự kinh hoàng trong trái tim cô. Cố Nặc Nhất chắc chắn là sẽ rất hận cô. Cậu ấy làm sao có thể tin được rằng toàn bộ sự việc không hề liên quan gì đến cô? Vừa mới lột đồ đã trở nên nổi tiếng, chuyện đó cô không để ý, danh tiếng bị ảnh hưởng, cô cũng không màng tới nữa rồi. Bây giờ Diêm Tiểu Đóa chỉ quan tâm nhất đến cảm giác của Cố Nặc Nhất, cô không muốn bị cậu ấy hiểu lầm, cô không muốn... bị cậu ấy xem thường khinh rẻ.
Trong lúc thất thần, một luồng ánh sáng đèn flash chói lòa làm cô chói mắt, cô đưa tay lên che trước mắt mình, không ngờ đó lại là một đám tay thợ săn ảnh đang nấp trong tòa nhà đối diện. Cái đống ành mà A Hoa tung lên mạng, chỉ treo trong một ngày mà đã phát tác ngay hiệu quả. Diêm Tiểu Đóa không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, cô đứng thẳng người dậy rồi cố hết sức chạy thục mạng. Cô chạy xuống cây cầu vượt sang đường dành cho người đi bộ. Cô chạy len lỏi qua cả rừng tòa nhà chọc trời. Cô không dám dừng bước, vì lo sợ đám tay săn ảnh kia sẽ đuổi kịp.
Không biết là đã chạy được bao lâu, cuối cùng thì những ánh đèn flash đáng ghét kia cũng biến mất.Trong một góc khuất tối dưới gầm cầu vượt, Diêm Tiểu Đóa đứng tựa vào thành tường mà thở hổn hển, nước mắt lưng tròng nhòe nhoẹt hết cả mặt mũi. Trước mắt cô đều lởn vởn hình ảnh của những bức ảnh đã bị photoshop, cô hận bản thân mình đã không dứt khoát, hận bản thân mình đã không từ chối thẳng thừng với A Hoa, vì thế mới xảy ra cái chuyện không lường được trước này. Diêm Tiểu Đóa nhìn ngó xung q