80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

, một dung dịch màu vàng được đặt trong một chiếc lọ có tạo hình rất độc đáo, Diêm Tiểu Đóa nhận ra ngay đó là loại sản phẩm sản xuất có giới hạn của thương hiệu Armani. Cô cầm lên ngắm nghía một chút, không ngờ bị Cố Nặc Nhất giật lấy, rồi tiện tay quẳng thẳng vào trong thùng rác.
“Cái đó... đắt lắm đấy, sao cậu lại vứt đi?”
“Chẳng lẽ cậu có thể chịu được mùi nước hoa rồi sao?”
Trong lòng cô lại bị chấn động một cách mạnh mẽ, chẳng lẽ là vì nguyên nhân đó mà vứt đi sao? Vậy thì, cả một hàng dài nước hoa xếp trên bồn rửa mặt này trước kia cũng vì nguyên nhân này mà bị biến mất sao? Tim Diêm Tiểu Đóa đột nhiên đập thình thịch, đập nhanh một cách lạ lùng, từ sau lần gặp cậu ấy ở Hải Nam, trên người Cố Nặc Nhất không hề ngửi thấy mùi nước hoa nữa. Nhưng, mãi cho đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra, có phải là hơi muộn không?
“Đừng có nghĩ linh tinh nữa, là của người đàn bà đó tặng, vì vậy mình không muốn dùng.”
Diêm Tiểu Đóa đưa hai tay lên sờ vào hai bên má, đỏ bừng, nóng rực. Thật là xấu hổ quá mức, cô đã thể hiện hết cả tâm tư ruột gan lên mặt thế kia, thảo nào mà Cố Nặc Nhất bảo cô đừng có nghĩ lung tung. Diêm Tiểu Đóa vặn vòi nước, liên tục táp nước lạnh lên mặt, cho đến khi cảm giác nóng bừng đó tiêu tan. Cô mở nắp thùng rác, nhặt lại chai nước hoa Armani đó. Nếu... nếu đem bình nước hoa này rao bán trên trang web chính thức của câu lạc bộ các fan hâm mộ Cố Nặc Nhất thì không biết chừng có thể bán được đến hai mươi nghìn nhân dân tệ.
Diêm Tiểu Đóa vừa nghĩ vừa chạy vào phòng khách, xí xa xí xớn ngồi sát lại bên cạnh Cố Nặc Nhất: “Tiểu Nhất à, cậu ký cho mình một chữ, có được không?”
Cố Nặc Nhất cong đôi môi lại một cách khinh khỉnh: “Để làm gì?”
“Ký lên trên lọ nước hoa này, mình muốn giữ nó lại để làm kỷ niệm mãi mãi.”
“Cậu không phải là muốn bán nó đi đấy chứ?”
Cố Nặc Nhất đã nhìn thấu âm mưu của Diêm Tiểu Đóa, nhưng cô vụng chèo khéo chống, vẫn tìm mọi cách chống chế, cười nói: “Xem cậu nói kìa, mình sao lại là loại người như vậy được chứ?”
Trong lúc đang nói chuyện, Cố Nặc Nhất đã giật lấy lại chai nước hoa Armani đó, nâng nâng trên tay, nói: “Có biết vì sao mình không thuê người giúp việc không? Đồ dùng trong nhà mình cứ không cánh mà bay dần bay mòn một cách khó hiểu, sau đó tự dưng lại thấy được rao bán trên trang web chính thức của câu lạc bộ các fan hâm mộ. Cậu cũng là người trong cái giới này, làm những việc như vậy không cảm thấy mất giá sao? Có giữ lại nó cũng chỉ toàn đem lại những chuyện xui xẻo, tốt nhất là bây giờ xử lí luôn.”
Lời nói còn chưa dứt, Cố Nặc Nhất đã đứng dậy đi về phía cửa sổ. Trái tim Diêm Tiểu Đóa chợt nhói thót lên một cái, trời đất ơi, chẳng lẽ lọ nước hoa mấy nghìn tệ ấy sẽ bị vứt từ cửa sổ xuống sao?
“Tiểu Nhất à, lọ nước hoa đó mà rơi xuống thì uy lực có lẽ cũng tương tự với viên đạn ấy chứ, nhỡ rơi trúng phải người nào đó thì sao?”
Cố Nặc Nhất làm như không nghe thấy, anh mở cửa sổ rồi lùi lại mấy bước, vươn cánh tay xương dài ra làm một động tác ném xuống. Trong lòng Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật xót xa, hai mươi nghìn nhân dân tệ của cô đã không còn nữa rồi, nước mắt như đang tuôn trào nhưng chảy ngược vào trong.
Nhưng lọ Armani vẫn còn chưa rời tay thì đã nghe thấy một tiếng một vật gì đó rất nặng nề đổ ập xuống, Cố Nặc Nhất đã ngã nghiêng người, sõng xoài trên ban công. Tiếng vỡ vụn chói tai bật ngược lên từ sàn đất, mùi nước hoa nồng nặc xâm chiếm hết mọi góc. Diêm Tiểu Đóa khẽ chay mày, ngay sau đó cô không thể kiềm chế được cảm giác trào ngược ra từ trong dạ dày.
Cố Nặc Nhất cố dùng cánh tay bám vào cánh cửa sổ bằng kính, nhưng toàn thân không ngừng bị tuột xuống. Mười ngón tay anh như muốn tóm lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng thì chẳng có cái gì cả.
“Nặc... Nặc Nhất!” Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy sợ chết khiếp, cô nén cảm giác khó chịu ở dạ dày, vội vàng chạy đến bên Cố Nặc Nhất, tiện tay mở toang cánh cửa sổ, mùi nước hoa liền bat tán bớt ra màn đêm tối om om.
Cố Nặc Nhất với tay ôm chặt Diêm Tiểu Đóa vào lòng, dựa vào tấm thân nhỏ bé và yếu ớt của cô để có chút điểm tựa, anh cố hết sức hổn hển nói: “Đỡ mình vào phòng, chậm một chút, mắt mình nhìn không rõ nữa rồi.”
Diêm Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất bị chứng đau nửa đầu, nhưng không thể ngờ được là lại nghiêm trọng đến nông nỗi này rồi.
Cố Nặc Nhất nhắm tịt hai mắt lại, chiếc cằm gục trên mái tóc suôn dài của Diêm Tiểu Đóa, mùi chanh sả nhẹ nhàng thoang thoảng tỏa ra, xông thẳng vào mũi, anh bất giác ôm cô chặt thêm một chút. Khó khăn lắm mới rờ rẫm vào được đến phòng ngủ, Cố Nặc Nhất liền cúi gập người xuống tựa vào đầu giường: “Tầng trên cùng của ngăn kéo có thuốc.”
Diêm Tiểu Đóa bưng đến một cốc nước ấm, Cố Nặc Nhất uống liền hai viên giảm đau nhưng không thấy tác dụng gì, trên trán anh dần dần toát ra những giọt mồ hôi lấm tấm. Thì ra, cứ tưởng rằng bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, thì có thể bất khả chiến bại, nhưng không ngờ một trận đau đầu nho nhỏ như vậy, lại có thể đánh gục được anh, ngay vào lúc này đây, anh bỗng dưng lại trở nên