
Tác giả: Nhược Thiện Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341127
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.
không còn chút sức lực nào cả.
Những trận đau đầu dữ dội trong quá khứ thường đến vô cùng bất ngờ, làm anh trở tay không kịp, mấy lần gần đây coi như là có dấu hiệu báo trước, chính là thị lực bị suy giảm điểm nhìn trở nên nhòe nhoẹt. Hơn nữa, thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng nữa, ngoài việc âm thầm chịu đựng ra thì không còn cách nào khác.
“Nặc Nhất, cậu nằm xuống đây!”
Diêm Tiểu Đóa nhẹ nhàng nâng đầu của anh lên, Cố Nặc Nhất liền đổ gục xuống đùi của cô, trông giống như một ngọn cỏ biị đổ rạp. Diêm Tiểu Đóa luồn mười đầu ngón tay thon dài vào trong tóc của anh, đầu ngón tay lúc mạnh luc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, liên tục nhấn nhá, ấn vào da đầu: “Mẹ mình cũng hay bị đau đầu, chịu khó mát xa một chút thì sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy.”
Mười đầu ngón tay của cô như có dòng điện chạy qua, khi tiếp xúc với da đầu anh thì lan tỏa ra khắp nơi một cảm giác tê tê, rất dễ chịu.
“Có muốn nghe mình hát không? Mình sẽ hát cho cậu nghe bài Nước vong tình nhé.”
Diêm Tiểu Đóa không ngừng hát khe khẽ bên tai Cố Nặc Nhất. Không biết từ lúc nào, những giọt mồ hôi trên trán anh đã biến mất. Trận đau đầu đến u mê đầu óc chỉ còn lại một chút xíu cảm giác đau đau, khoảng mờ mịt trước mắt cuối cùng cũng đã tan biến, anh nhẹ nhàng thoải mái nhắm hai mắt lại, thông qua khe mắt chỉ còn nhìn thấy đôi môi đang cong lên nhè nhẹ của Diêm Tiểu Đóa, và nhìn thấy cả đôi mắt biết cười của cô nữa.
Cố Nặc Nhất cứ gối đầu lên chân Diêm Tiểu Đóa như thế mà ngủ mất. Bé Dưa khẽ khàng nhảy lên giường, yên lặng rúc vào bên cạnh Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa kéo mấy sợi râu của nó, trừng mắt lên rồi keh khẽ dọa nạt: “Còn không mau nhảy xuống đi!”
Bé Dưa không thèm đếm xỉa đến hành động của Diêm Tiểu Đóa, chỉ thè cái lưỡi dài dài ra mà ngáp to mấy cái, sau đó cuộn tròn người lại ngủ ngon lành. Những người mắc chứng đau nửa đầu thường sợ ánh sáng, Diêm Tiểu Đóa liền với tay tắt đèn đi. Ánh trăng vằng vặc soi sáng khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú của Cố Nặc Nhất, ngay cả khi chìm sâu vào giấc mơ, Cố Nặc Nhất cũng không biết cười. Diêm Tiểu Đóa ngắm anh một cách ngờ nghệch, anh bắt đầu từ khi nào thành ra thế này nhỉ? Mười bảy mười tám tuổi, hay là năm, sáu tuổi? Trong trí nhớ của cô, Cố Nặc Nhất hình như lúc nào cũng như thế này, chỉ có trước ống kính, cậu ấy mới cười thật rạng rỡ, cười đến mức khiến cho người ta phải tan chảy, cười đến mức giả tạo như vậy.
Lúc Diêm Tiểu Đóa tỉnh dậy thì trên chiếc giường rộng hai mét đó chỉ còn lại cô và Bé Dưa. Tuy nhiên, cô đang nằm gối trên một chiếc gối và còn đắp một chiếc chăn mỏng nữa. Cô tìm khắp lầu trên lầu dưới một lượt, Cố Nặc Nhất lại biến mất rồi. Cô cầm di động bấm gọi số điện thoại quen thuộc đó, điện thoại lần này rất nhanh đã liên lạc được âm thanh giống như đang ở sân bay.
Lần này là Cố Nặc Nhất mở lời trước: “Tỉnh rồi à?”
“Ừ, tại sao cậu lại đi thế? Phải chú ý nghỉ ngơi đã chứ.”
Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười khe khẽ, khe khẽ đến nổi chỉ cần hơi không để ý một chút là không thể nào nắm bắt được: “Lại phải cày cuốc rồi. Dưới gối là thẻ ngân hàng, cậu cầm cẩn thận. Nhắc lại một lần nữa, không được để cho A Hoa động đến số tiền đó. Còn nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc Bé Dưa.”
Cậu ấy nói lời cảm ơn với cô, thật là một dịp hiếm có, nhưng Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Sau một hồi im lặng trong phút chốc, Cố Nặc Nhất bèn nói: “Thôi được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi, tạm biệt.”
Diêm Tiểu Đóa chợt tỉnh cả người: “Ừ, tạm biệt nhé.”
Ngắt điện thoại, hai mắt Cố Nặc Nhất ngắm chăm chú vào bức ảnh trên màn hình di động đến thất thần. Bức ảnh này là do sáng nay anh đã chụp trộm được, ánh nắng mặt trời dịu dàng nhẹ nhàng nhuộm vàng đuôi tóc của Diêm Tiểu Đóa, còn Bé Dưa thì nằm lăn kềnh phía trên đầu cô. Trông cả hai đều thật đáng ghét, nhìn mà chỉ muốn véo vào đôi má mũm mĩm của cô một cái, cấu vào mấy thớ thịt tròn lẳn trên người nó một cái. Chiếc máy bay nhẹ nhàng cất cánh bay về phía mây xanh, lại một lần nữa phải rời xa Bắc Kinh rồi. Cố Nặc Nhất kéo kín tấm che nắng ở cửa sổ lại, cho dù là đi đâu chăng nữa thì anh cũng đã có một nơi mà trái tim luôn mong ngóng quay về...
Trái tim của Diêm Tiểu Đóa như đang có một con chim sẻ trú ngụ, cả ngày cảm thấy rộn ràng vui vẻ, chẳng biết phải như thế nào mới ổn. Cô quì xuống lau chùi sàn nhà cho đến khi bóng loáng, từ tầng một lên tầng hai, sau đó cẩn thận kì cọ từng ngóc ngách một. Vào những ngày tràn ngập ánh nắng rực rỡ, cô đem tất cả áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất ra giặt, rồi mang ra phơi khô ở ban công, sau đó lại tỉ mỉ là lượt phẳng phiu. Bé Dưa cả ngày chả làm gì, chỉ thủng thẳng vẫy vẫy đuôi đi theo sát sau lưng cô. Thời gian như bị ngưng động lại, mỗi ngày trôi qua đều thật chậm chạp. Thi thoảng cô có nhận được tin nhắn của Cố Nặc Nhất, những tin nhắn đó đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
Bé Dưa sau một tuần ăn thức ăn cho mèo, cuối cùng đã kiên quyết tuyệt thực. Mặc dù Cố Nặc Nhất đã dặn dò, ngoài dịp sinh nhật ra thì không được phép mua cho nó mấy món đồ ăn sẵn cho t