Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341124

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1124 lượt.

u, đều là những món thức ăn thông thường. Cố Nặc Nhất chỉ gắp một miếng trứng rán rồi nuốt xuống mà không hề phát ra âm thanh gì, sau đó anh nói một câu: “Đến hôm nay bà cũng biết nấu cơm rồi đấy.”
Vi Vi cảm thấy đôi chút ngượng ngùng, vội gắp vào bát của Cố Nặc Nhất một miếng sườn: “Mẹ cố gắng học là vì con đấy.”
Diêm Tiểu Đóa cúi gằm mặt xuống và cơm, cảm nhận thấy bầu không khí càng thêm nặng nề và thật bất an. Đoạn hội thoại tưởng chừng rất đỗi bình thường giữa hai mẹ con lại khiến cho người ta cảm thấy khó nghe như vậy, không hiểu hố sâu khoảng cách giữa hai mẹ con họ rốt cục là sâu bao nhiêu? Diêm Tiểu Đóa có thể nghe thấy một tiếng cười khẩy nho nhỏ phát ra từ mũi của Cố Nặc Nhất, miếng sườn đó liền được chuyển ngay sang bát của cô: “Mau ăn đi, gầy thế này rồi.”
Diêm Tiểu Đóa xém suýt nữa thì vục mặt vào trong bát cơm. Cậu ấy rốt cục là muốn làm gì vậy? Có lẽ nào là muốn đem cô ra làm tấm bia đỡ đạn? Cô liền cười hì hì một cách ngớ ngẩn với Vi Vi: “Ôi, ngon quá, em chưa từng được ăn món ngon thế này.”
Vi Vi nghe xong, trên gương mặt biểu lộ ra toàn bộ sự ấm áp: “Thích ăn là tốt rồi, sau này thường xuyên đến chơi nhé, chị sẽ làm cho em ăn.”
“Sao bà vẫn còn chưa về nhà? Đã đi lấy chồng rồi mà ngày nào cũng không ở nhà, chồng bà không quản lí bà sao?” Bầu không khí ấm cúng lại một lần nữa bị Cố Nặc Nhất phá hoại, khuôn mặt của Vi Vi càng ngày càng trở nên thê thảm hơn.
Diêm Tiểu Đóa có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, mắt liếc đảo liên hồi, cuối cùng cau có mặt mày rên rỉ: “Ối, ối, đau bụng quá.”
Đi vệ sinh luôn luôn là lí do hoàn hảo cho kế chuồn là thượng sách, cô đóng cánh cửa toilet lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện lầm rầm ở bên ngoài. Cố Nặc Nhất cứ như một chậu xương rồng gai góc, cho dù Vi Vi có cố gắng dịu dàng ấm áp thế nào đi chăng nữa, thì những gì cô nhận được vẫn chỉ là những chiếc gai sắc nhọn.
Từ đầu đến cuối đều là những lời giải thích nhẹ nhàng của Vi Vi. Tiếng ồn ào ở bên ngoài dần dần lắng xuống, Diêm Tiểu Đóa bước ra khỏi toilet. Ở trong phòng khách, Vi Vi đã khoác xong áo khoác, còn Cố Nặc Nhất thì không biết đã lại đi đâu rồi. Vi Vi nở một nụ cười với Diêm Tiểu Đóa: “Tiểu Đóa à, chị phải đi rồi, hôm khác gặp lại nhé.”
Diêm Tiểu Đóa tiễn Vi Vi ra cửa, không khỏi thở ra một tiếng dài thườn thượt, ngồi ăn bữa cơm này còn khổ sở hơn là ngồi tù.
“Mau mau đi rửa bát đi, còn đứng thừ người ra đó làm cái gì?”
Cố Nặc Nhất tựa người vào cánh cửa bếp, cao giọng trịnh thượng ra lệnh cho cô. Diêm Tiểu Đóa sẵn trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi, cô đi vào trong với bộ dạng không lấy gì làm thích thú: “Mình đâu phải là người giúp việc của cậu, làm sao mà cậu phải hung dữ thế hả? Chẳng qua cũng chỉ là vay cậu mấy đồng tiền thôi, cũng chưa đến mức phải bán thân làm nô lệ đấy chứ?”
Nghe Diêm Tiểu Đóa nói vậy, hai khóe môi của Cố Nặc Nhất khẽ hiện ra một tia cười mong manh: “Cậu nợ tôi quá nhiều rồi, vì vậy cậu bắt buộc phải hạ giọng cúi mình để lấy lòng tôi.”
Diêm Tiểu Đóa trợn trừng mắt lên rồi đi vào bếp. Thời buổi này, có tiền có nghĩa là có thể làm vương làm tướng, ai bảo cô không có bản lĩnh kiếm ra tiền, bây giờ phải chịu sự sai bảo của người ta mà cũng không thể kháng cự được. Bé Dưa vui đùa thân mật ới Cố Nặc Nhất một lúc rồi lại quay trở về bên cạnh Diêm Tiểu Đóa, Cố Nặc Nhất kéo tai Bé Dưa lên rồi quay ra trách móc cô: “Mình từ trước đến nay không bao giờ cho Bé Dưa leo lên giường ngủ, bây giờ nó cứ nửa đêm là lén lút nhảy lên giường, đều là tại cậu, làm cho nó không còn kỉ cương phép tắc gì nữa.”
Diêm Tiểu Đóa bĩu đôi môi lại, mặc kệ cậu ta thích nói gì thì nói, cứ giả câm giả điếc không hề nghe thấy là được.
“Buổi tối mình đưa cậu về nhà lấy đồ đạc, từ ngày mai cậu hãy đến ở nhà mình.”
Tay cô bỗng nhiên bị trượt, chiếc bát rơi tõm xuống chậu nước, cạch một tiếng, xém tí nữa thì vỡ tan: “Mình không làm người giúp việc đâu, mình còn phải ra ngoài đóng phim nữa chứ.”
“Cứ coi như cậu giúp mình một chút, nếu không thì Bé Dưa sẽ phải đem đi cho mất.”
Thì ra Cố Nặc Nhất cũng biết nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng tình cảm cơ đấy, hơn nữa còn khiến cho Diêm Tiểu Đóa trở nên mềm lòng, không có cách nào nhẫn tâm được. Cố Nặc Nhất thấy cô không từ chối nữa mới ôm Bé Dưa đi vào phòng khách với một thái độ vô cùng hài lòng.
Diêm Tiểu Đóa chẳng có đồ vật gì quí giá cả, vẫn là chiếc ba lô ấy, chiếc máy ảnh du lịch ấy, quyển nhật kí ấy, có chăng thì cũng chỉ là thêm một chiếc hộp nhựa nhét mấy tấm bưu thiếp. Những đồ còn lại đều để lại nhà, chỉ có những thứ này là không thể nào rời xa được.
Cô vẫn ở gian phòng ngủ mà trước đây cô đã từng ở, căn phòng đó quay về hướng mặt trời, rộng rãi thoáng mát, đứng ở ban công trước cửa sổ có thể nhìn thấy cả một mảng lớn tràn ngập hoa hồng, lại còn có thể ngắm nhìn ánh trăng màu bàng bạc. Diêm Tiểu Đóa để bàn chải đánh răng của mình vào cùng chỗ với cái của Cố Nặc Nhất, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác rất tuyệt vời. Trên bồn rửa mặt có để một lọ nước hoa chưa hề mở nắp