
Tác giả: Lăng Hề Hề
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134636
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.
ẩm Mặc ngả ngớn cười xấu xa: “Anh cùng người anh em của anh rất nhớ em.”
“Sắc lang.”
“Em nói đúng rồi, Mạt Mạt, anh vừa nghĩ đến em thì người anh em lại “sưng” lên, làm sao bây giờ?”
“Anh đi chết đi.” Chu Dĩ Mạt hung hăng cúp máy nhưng vừa gác máy xuống xong, soi gương lại thấy mặt mình đang cười tủm tỉm, cô sợ hết hồn vội vàng thu lại nụ cười hừ, lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Chu muội đang xoa xoa mắt nói: “Mẹ, con muốn…”
Chu Dĩ Mạt trốn trong nhà vệ sinh dù cho Thẩm Mặc dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào cũng không dám ra. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay chống cằm, đầu lưỡi không tự chủ được mà vươn ra liếm liếm đôi môi . Loại cảm giác này làm cô hít thở không thông cũng làm cho cô khó có thể không chế được.
Cho đến khi Thẩm Mặc về, Chu Dĩ Mạt mới dám ra khỏi nhà vệ sinh, lúc cô đối diện với ánh mắt to tròn của Chu muội không khỏi lườm cô bé một cái: “Tiểu Hỗn Cầu.”
“Mẹ, ba rất thích mẹ đấy.” Chu muội cười hi hi.
“Còn nói như vậy nữa mẹ sẽ không làm bữa tối cho con. Hừ!” Chu Dĩ Mạt uy hiếp cô bé.
“Hì hì, ba nói rồi, mẹ sẽ không ăn hiếp con.”
“Con bé nghịch ngợm này, bị anh ta thu mua từ lúc nào không biết nữa!”
Chu Dĩ Mạt mất ngủ cả đêm, cô lăn qua lộn lại trong đầu chỉ có bóng hình của anh, đêm tình một đêm ngày đó rồi nụ hôn nóng bỏng mới hôm nay. Cô lắc đầu, cô không muốn nhớ nữa nhưng lại không không chế nổi, cái người đàn ông ưu tú đó làm cô hoàn hoàn rung động, chao đảo. Tại sao cô không thể chú ý tới anh?
Lúc đầu hai người giống như kẻ thù nhưng hôm nay anh lại không ngừng lấy lòng cô, không thể không nói làm cho lòng hư vinh của cô thỏa mãn chưa từng có.
Mấy ngày hôm nay, Thẩm Mặc đến nhà cô trình diện, còn thỉnh thoảng đùa giỡn cô, chỉ cần có cơ hội thì sẽ hôn cô, sờ soạng cô. Mỗi lần đều trêu chọc cho tới khi cô trốn vào nhà vệ sinh mới thôi. Thẩm Mặc cảm thấy trò chơi này càng chơi càng vui, anh chơi ngày càng ghiền mà cô ngày càng không có sức đề kháng với anh.
Chủ nhật vốn là ngày nghỉ tố,t nhưng có một cuộc điện thoại làm cô không thể không ra ngoài. Thẩm Mặc vừa vào nhà liền nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp, đầu tóc cẩn thận búi lên, mặc một bộ lễ phục màu tím vừa sang trọng lại vừa thanh thoát .
Anh thấy cô trang điểm như vậy mà đi ra ngoài thì có chút không vui: “Em định đi đâu?”
“Xã giao.” Cô hờ hững nói hai chữ, cúi đầu mang giày.
Thẩm Mặc ở phía sau thấy bộ mông cong cong kia, đường nét căng tròn làm anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà tà cười một tiếng liền lấy móng vuốt sói của mình đặt lên mông cô.
“A!” Cô thét chói tai.
“Em muốn cho Chu muội biết hay sao?” Anh cười xấu xa, ngắt mông cô.
“Đừng…” Âm thanh của cô im bặt. Xem như anh lợi hại.
Thẩm Mặc cười hì hì nhéo mông cô: “Sau này anh muốn tự tay thiết kế cho em một bộ lễ phục, có một không hai.” Giọng anh trầm thấp mang theo một chút trêu đùa: “Đem những đường cong hoàn mỹ nhất của em phô bày ra.” Nói xong bàn tay từ sau lưng ngắt ngực cô một cái: “Nhưng chỉ để một mình anh nhìn thấy.”
Anh thấy Chu Dĩ Mạt mở cửa bỏ chạy, suýt chút nữa không nhịn được bật cười ha ha.
Chu muội thất Thẩm Mặc tới, vui vẻ cọ cọ người anh, cười híp mắt hỏi: “Ba, đuổi kịp mẹ sao?”
“Cũng nhanh thôi, con gái, sau này sẽ công khai gọi ba là ba, được không?”
“Được, đương nhiên được.”
Chu muội cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này tên con không còn là Chu muội, con tên là Thẩm muội, Chu muội thật khó nghe.”
Thẩm Mặc cùng Chu muội chơi đùa cả ngày, buổi tối liền dỗ Chu muội ngủ. Thẩm Mặc nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười giờ mà Chu Dĩ Mạt chưa về không khỏi có chút lo lắng vừa định gọi điện thoại cho cô liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Anh vừa mở cửa liền bắt được bóng dáng ngã vào ngực anh, Thẩm Mặc ôm lấy cô, đóng chặt cửa lại.
“Chậc chậc… Sao lại uống tới như vậy?” Thẩm Mặc nhíu mày, đỡ Chu Dĩ Mạt ngồi xuống sô pha, Chu Dĩ Mạt ngồi cũng không xong ngã về phía sau nằm dài trên ghế sô pha. Thẩm Mặc rót cho cô ly nước, mặt không vui hỏi: “Sao lại uống như tới vậy hả?”
“Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Ha ha…” Chu Dĩ Mạt ngây dại cười hì hì, thật là đáng yêu. Thẩm Mặc đoán cô bây giờ cũng không biết mình là ai.
Thẩm Mặc lườm cô một cái vốn muốn khiển trách cô nhưng thấy dáng vẻ thật thà đáng yêu của cô không nhịn được vỗ vỗ mặt cô: “Mạt Mạt, em không có sao chứ.”
“Tất nhiên là tôi không sao.” Chu Dĩ Mạt đứng lên, lảo đảo đi về phía nhà tắm, Thẩm Mặc sợ cô té, vội vàng chạy đến đỡ cô. Chu Dĩ Mạt đẩy anh ra, vừa đi về phía phòng tắm vừa la hét: “Nóng quá, tôi muốn tắm.”
Sau đó, ngay cả cửa cũng không thèm đóng mà bắt đầu cởi quần áo, Thẩm Mặc đứng trước cửa phòng tắm muốn chuyển tầm mắt đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc nên cứ đứng nhìn cô cởi từng thứ y phục trên người mình ra, lộ ra thân hình uyển chuyển, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi trào dữ dội. Xem múa thoát y cũng không kích thích như vậy.
Anh đứng trước cửa nhà tắm thật lâu, đột nhiên nảy ra chủ ý. Anh đi vào, đóng cửa lại, Chu dĩ Mạt ngây ngốc nhìn anh, cười khúc khích