Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Lăng Hề Hề

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134640

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/640 lượt.

c, anh không thể cứ như vậy.” Cô cố hết sức để cho mình tỉnh táo nhưng Thẩm Mặc không cho phép, nắm chặt mặt cô: “Chẳng lẽ em không muốn sao? Vậy đợi lát nữa để con gái chúng ta nhìn thấy có được không?”
Anh mặc dù đang cười nhưng giọng nói làm cho người ta không dám cự tuyệt, anh ngang ngạnh mang cô đến lầu dưới nhà anh: “Em có thể phản kháng nhưng đừng hòng trốn.”
Nói xong, anh mạnh mẽ hôn cô, cũng không quan tâm tới phản kháng của cô, nhanh chóng với đầu lưỡi của mình vào cái miệng đang khẽ nhếch lên của cô, dùng sức mà cuốn lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng mút, tìm cách hút lấy hương mật ngọt ngào trong miệng cô, đôi tay không ngừng dao động, vuốt ve người cô.
Chu Dĩ Mạt bị anh hôn thở hồng hộc: “Không muốn, không muốn….”
“Tại sao không muốn?” Anh xấu xa hôn lên gò má cô, mút lấy từng chút một giống như đang thưởng thức mộtcái bánh ngọt ngon lành.
“Có người…” Cô thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời.
“Có người thì như thế nào?” Thẩm Mặc cũng không nói cho cô biết cả tòa nhà này là của anh, nếu như không có sự cho phép của anh thì không ai được phép bước vào khu vực này nhưng bây giờ anh lại quyết định không nói bởi vì anh cần một buổi chiều thật kích thích, anh thích nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của cô: “Không được, không được…”
Ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác này thật khiến cô kích thích nhưng mà cô là một cô gái đàng hoàng không thể giữa ban ngày ban mặt mà phóng đãng như vậy. Cô muốn chạy lại bị Thẩm Mặc bắt lấy, anh nở một nụ cười xấu xa: “Em lần nào cũng nói không muốn nhưng không phải cuối cùng vẫn là cầu xin anh sao?”
Anh nhanh chóng áo lót dưới bộ đồ công sở kéo xuống, liếc mắt nhìn không khỏi bật cười khì khì một cái: “Mạt Mạt, năm năm sau anh thấy em đã trở thành cô gái thành thục mà xinh đẹp anh còn tưởng là em đã trưởng thành rồi nhưng không ngờ em lại còn mặc áo lót ngây thơ như vậy?”
Chu Dĩ Mạt tức tới không nói được lời nào, xoay người định đi lại bị Thẩm Mặc kéo lại, hai tay anh cách đồ công sở mà…xoa nắn ngực cô, vải vóc của đồ công sở có chút thô ráp ma sát với nụ hoa nhạy cảm, trêu chọc như vậy làm cho nụ hoa từ từ sưng đỏ, trở nên săn cứng.
Thẩm Mặc cảm nhận được phản ứng của cô, động tác tay càng thêm mạnh mẽ. Chu Dĩ Mạt chỉ cảm thấy nụ hoa bị trang phục cọ xát có chút đau nhưng loại đau đớn vừa phải này lại tê dại, ngây ngất.
Đang lúc cô suy nghĩ có nên ưỡn ngực tận hưởng cái cảm giác tê dại này thì đồ công sở bị Thẩm Mặc kéo xuống, cặp tuyết lê xinh đẹp, mượt mà bật ra khỏi lớp quần áo, phơi bày dưới ánh sáng mặt trời làm cho da thịt cô như có một tầng hào quang rực rỡ bao quanh càng thêm thơm mát, ngon miệng.
Thẩm Mặc cúi đầu, há miệng ngậm lấy một nụ hoa, không ngừng dùng sức mút lấy, làm cho nụ hoa của cô như phủ một màng nước lóng lánh. Cái cảm giác tê dại này làm cho vừa thoải mái vừa khó chịu, Chu Dĩ Mạt bị trêu chọc thở hổn hển không ngừng, yếu ốt đến chân cũng đứng không vững.

Cuối cùng cô hét lên lần nữa đạt tới cao trào, phóng thích chính mình, anh ôm thân thể mềm nhũn của cô vào ngực, cô có chút tức giận lấy tay vỗ vào lồng ngực anh: “Thẩm Mặc, cái tên khốn kiếp này.”
Thẩm Mặc cười hắc hắc: “Anh khốn kiếp như thế nào?”
“Anh nói anh sẽ không muốn em nữa…” Cô có chút ủy khuất cắn răng: “Nhưng mà anh không giữ lời.”
“Là ai lắc lư cái eo nhỏ cầu xin anh đấy, hử? Cái dáng vẻ sexy như vậy làm cho anh bị dụ dỗ chịu không được.”
Bởi vì hoan ái, mặt anh ửng đỏ, khuôn mặt càn thêm đẹp trai, hấp dẫn làm cho Chu Dĩ Mạt nhìn ngây dại. Cô sợ anh biết mình phạm tội mê trai nên đem mặt mình vùi sâu vào ngực anh để anh không nghi ngờ mà nói nữa.
Khi Thẩm Mặc còn muốn nói chuyện với cô nữa thì phát hiện cô đã ngủ. Vui vẻ cả buổi chiều hình như cũng đã đến lúc đón con gái yêu về nhà, anh cẩn thận ôm cô lên, có chút khó tin sự điên cuồng của mình. Dù sao cũng đã nhịn năm năm nên anh thật không nhịn nổi nữa. Anh cầm khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể cô sạch sẽ, bế cô lên giường mềm mại, cúi đầu hôn mặt cô một cái.
Chu Dĩ Mạt khi tỉnh lại chỉ thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ mới, cô không thấy còn đồ khác nên mặc vào. Lúc Chu Dĩ Mạt đi ra khỏi phòng đã thấy Chu muội đang ngồi trên ghế salon xem ti vi.
Chu muội thấy cô thì vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ dậy rồi, nơi này là nhà ba. Thật to, thật là xinh đẹp! Mẹ, ba nói chính là ba con, có phải như vậy không hả mẹ?” Cô bé làm nũng bên cạnh cô, Chu Dĩ Mạt cảm giác mình không thể lừa gạt nổi nữa, thấy cô bé ngây thơ tươi cười thì gật đầu một cái, trả lời một tiếng làm cô bé vui vẻ không thôi.
Chu Dĩ Mạt dạo một vòng phát hiện Thẩm Mặc đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp. Cô không ngờ người đàn ông như anh cũng sẽ biết nấu cơm mà cảm giác anh mặc tạp dề cũng không có gì không thích hợp ngược lại lại có chút đặc biệt hấp dẫn.
Cô đi vào nhà bếp, ngồi một bên nhìn anh, chớp chớp mắt. Thật ra cô cũng không muốn đùng một cái lại kết hôn với người đàn ông đã gặp gỡ năm năm trước, cô không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng mà mấy ngày nhìn anh và Chu muội thân thiết, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô ngh