XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Lăng Hề Hề

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134639

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/639 lượt.

tâm trạng trở lại bình thường một chút: “Bây giờ em chỉ có một lựa chọn nếu không anh sẽ tìm luật sư mang Chu muội đi.”
Chu Dĩ Mạt phẫn nộ nhìn anh.






Thẩm Mặc bắt đầu giới thiệu mẹ, bà nội, dì, chị họ từng người một cho Chu Dĩ Mạt. Chu Dĩ Mạt ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn thấy mọi người nhìn mình rất thiện cảm nên cảm giác hồi hộp cũng dần dần tan biến. Cô vốn giỏi giao tiếp lại hiểu được cách nhìn mặt nói chuyện nên rất nhanh đã thu phục được mẹ và người thân của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc giả vờ như không nhìn thấy: “Anh sẽ không bạc đãi mẹ con em.”
“Tại sao không thể không kết hôn?” Đầu óc Chu Dĩ Mạt bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Cô không biết mình phải làm sao, cái người đàn ông mới vừa cùng cô lên giường lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện với cô, thậm chí còn uy hiếp cô.
“Em ở trên giường rất phù hợp với yêu cầu của anh, tràn trề nhiệt tình.” Đôi mắt anh càng lạnh như băng, anh hỏi: “Tại sao em không tìm anh? Thậm chí đã có con cũng không tìm anh? Anh đã cho em số điện thoại.”
“Em…không có lấy số điện thoại kia, em cho rằng suốt đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa.”
Lăng Tuần cười khan một tiếng, lập tức đổi giọng điệu: “Vợ mình sắp sinh rồi, cậu đừng làm phiền mình, trước hết để mình nói rõ một tiếng.”
Chu Dĩ Mạt đột nhiên nhận được tin tức cho mình nghỉ của phòng nhân sự không khỏi ngây người một lúc nhưng khi thấy Thẩm Mặc trực tiếp đến phòng làm việc tìm cô thì cái gì cũng đều hiểu.
Nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, Thẩm Mặc lạnh lùng đến gần cô, lạnh lùng nói: “Em có nghe lời anh nói không?”
Chu Dĩ Mạt chưa bao giờ nhìn thấy anh biến thành cái dáng vẻ này, ánh mắt giống như muốn đông chết người.
Đối với anh, cô cũng không biết dùng tâm trạng gì, cô chỉ cảm giác mình lúc này rất sợ, cúi đầu không nói. Thẩm Mặc cũng không để ý đến tâm trạng cô như thế nào, đang lúc mọi người sửng sốt thì đã cầm ví da của cô, vác cô lên vai.
“Thẩm Mặc, có gì từ từ nói. Thẩm Mặc…” Chu Dĩ Mạt con đang kêu la inh ỏi thì Thẩm Mặc đã dùng bàn tay còn lại vỗ mạnh vào mông cô, lạnh lùng nói: “Im lặng, em không được nói nữa.”
Anh vứt cô vào xe, thấy cô giãy giụa cặp mắt đào hoa như phủ một tầng băng, anh lạnh lùng nói: “Em có tin là nếu em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ muốn em ngay tại đây không?” Chu Dĩ Mạt biết anh nói được là làm được liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Thẩm Mặc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe đến Sở Tư Pháp.Đến Sở Tư Pháp, anh lấy giấy tờ trong túi xách của cô ra, Chu Dĩ Mạt a một tiếng: “Anh làm gì thế?” Thẩm Mặc lấy giấy tờ của mình ra, xoay đầu cười với cô: “Như em thấy đấy.”
Anh sờ sờ đầu cô, ký tên mình lên giấy đăng ký kết hôn sau đó đẩy nó tới trước mặt cô, vẻ mặt uy hiếp: “Ngoan, ký tên lên đây.” Chu Dĩ Mạt biết mình đã tới nước này thì không còn cách nào để phản kháng được cũng không muốn mất con gái nên ngoan ngoãn ký tên.
Thẩm Mặc thấy cô ký xong rất hài lòng liền dẫn cô đi mua lễ phục, Chu Dĩ Mạt đứng trước cửa tiệm, nhẹ giọng nói: “ Lễ phục ở đây rất đắt tiền, em mua không nổi…”
Vẻ mặt Thẩm Mặc không vui: “Anh chưa bao giờ để phụ nữa tốn tiền huống chi em là vợ anh.” Anh kéo cô bước thẳng vào.
Mắt thẩm mỹ của Thẩm Mặc rất tốt, anh biết rất rõ loại trang phục như thế nào mới thích hợp với cô. Anh ngồi trên ghế salon nhìn Chu Dĩ Mạt từ phòng thay đồ đi ra, bộ váy tím này khiến cho thân hình cô càng thêm thon thả, càng thêm hấp dẫn. Chiếc váy này cũng không có quá nhiều phụ kiện thậm chí có chút giản dị nhưng mấy bông hoa hồng màu tím sậm điểm xuyến bên hông lại làm cho cả bộ váy rực rỡ hẳn lên.
Thẩm Mặc đứng lên đi tới trước mặt cô, sờ sờ cằm nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu một cái: “Không tệ, lấy bộ này đi.”
Lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, Thẩm Mặc ghé vào tai cô nói: “Mạt Mạt, cũng chưa tới giờ tan học của con gái bây giờ cùng anh làm một chuyện được không?”
Chu Dĩ Mạt mờ mịt hỏi: “Làm chuyện gì?”
“Đến nhà anh tham quan.” Thẩm Mặc cười xấu xa: “Bây giờ cũng có thể thuận tiện chào hỏi người anh em của anh chào hỏi.”
Chu Dĩ Mạt hiểu được ý của anh, mặt đỏ lên, nhìn sang chỗ khác không trả lời. Thẩm Mặc dựa sát vào cô, cắn vành tai cô, nhẹ nhàng liếm…khiêu khích, dáng vẻ giống như động tình, động tác làm cô tê dại, cảm nhận được thân thể mình nhanh chóng có phản ứng.
“Mạt Mạt, bây giờ anh rất nhớ em, nhà anh cũng không xa, chúng ta rất nhanh sẽ tới, được không?”
Chu Dĩ Mạt không nói lời nào, gương mặt nóng rang: “Em phải đi, em còn phải đi làm.”
Thẩm Mặc hừ một tiếng: “Công việc quan trọng thế sao? Bây giờ nghỉ rồi, đến đó làm gì? Huống gì hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao em lại từ chối? Làm vợ thì phải có trách nhiệm của người vợ, không phải sao?” Tay của anh quấn lấy hôn cô dùng sức nhéo một cái, Chu Dĩ Mạt kêu khẽ một tiếng không còn kịp suy nghĩ đã bị Thẩm Mặc dẫn đi.
Thẩm Mặc vừa đi vừa thấp giọng nói: “Để anh suy nghĩ một chút nữa nên ăn em như thế nàò, được không?”
Chu Dĩ Mạt còn muốn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Thẩm Mặ