Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Lăng Hề Hề

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134690

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/690 lượt.

ĩ ở bên cạnh anh cũng chưa chắc không hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, Chu Dĩ Mạt đỏ mặt. Thẩm Mặc nhìn Chu Dĩ Mạt đỏ mặt, anh cười một tiếng, nụ cười giống như trẻ con, dễ thương mà lại xấu xa: “Em tới đây dụ dỗ anh sao? Anh cũng không ngại yêu thương em thêm một chút.”
Thẩm Mặc cau mày, đôi mắt sâu thẳm, Chu Dĩ Mạt biết đây là ánh mắt động tình của của anh. “Anh…anh vô sỉ.”Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng, chạy ra khỏi nhà bếp chọc cho Thẩm Mặc cười không dứt, nụ cười trên môi anh cong lên. Cái cô gái này…
Thẩm Mặc ở phía sau kêu: “Anh không vô sỉ, em có thể vui vẻ sao?”
Ngày hôm sau, Thẩm Mặc dẫn Chu Dĩ Mạt cùng Chu muội về nhà. Chu Dĩ Mạt lần đầu đến nhà Thẩm Mặc có chút bối rối không biết làm sao. Trong phòng khách nhà anh thật là đông, có nam có nữ, có trẻ tuổi cũng có lớn tuổi. Cô lần đầu tiên gặp mặt nhiều người xa lạ như vậy nên không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Thẩm Mặc yêu thương ôm Chu Dĩ Mạt vào ngực, giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ của con, Chu Dĩ Mạt.” lại dắt tay Chu muội nói: “Đây là con gái của con, Thẩm muội.”
Chu muội nghe tên mới không khỏi cười vui vẻ, cuối cũng cũng thoát khỏi cái biệt danh “ con heo nhỏ” rồi.






Người vui vẻ nhất trong lúc này đương nhiên là Thẩm phu nhân, nhiều năm qua bà vì chuyện lập gia đình của Thẩm Mặc mà hao tâm tổn sức, hôm nay bỗng dưng từ đâu lại xuất hiện con dâu và cháu gái, nỗi khổ tâm rốt cuộc cũng đã giải quyết thật đúng là vui vẻ.
Bà oán trách mà liếc Thẩm Mặc một cái : “Cái thằng nhỏ này, chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà không nói cho mẹ nghe làm mẹ lo lắng muốn chết thật may là cuối cùng con cũng mang con dâu và cháu gái đáng yêu của ta về.”
Thẩm Mặc thở dài một hơi, nói: “Mẹ, là cô ấy không chịu, con năn nỉ thật lâu cô ấy mới chịu đồng ý đó chứ!”
Thẩm Mặc nói chuyện có bài có bản, Chu Dĩ Mạt biết rõ anh kết hôn là vì Chu muội nên cũng không phản bác được chỉ đành cười nhạt.
Thẩm phu nhân xuýt xoa một tiếng, nắm tay Chu Dĩ Mạt liếc Thẩm Mặc một cái, cười híp mắt: “Tiểu Mặc thế mà lại có người ghét con nha!”
Ngày hôm sau, Thẩm Mặc mua rất nhiều quà cùng Chu Dĩ Mạt về nhà của cô. Có thể thấy điều kiện gia đình của Chu Dĩ Mạt vô cùng không tệ, phòng ốc vừa lớn lại vừa rực rỡ.
Thấy Chu Dĩ Mạt trở về, Chu mẹ lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng nắm lấy tay cô vừa rơi lệ vừa nói: “Mạt Mạt, cuối cùng con cũng về rồi. Mẹ rất nhớ con…”
Chu ba ho khan một tiếng, tay Chu mẹ đành rụt lại.
Chu Dĩ Mạt đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, lắp bắp kêu một câu: “Ba, mẹ….”
Chu ba hừ một tiếng, cũng không thèm trả lời.
Chu Dĩ Mạt đối với người ngoài thì có thể bình thản nhưng đối mặt với ba mẹ của mình thì lại không biết phải làm sao.
Thẩm Mặc là người ngoài, nhìn thấu mọi chuyện nên siết chặt tay Chu Dĩ Mạt nhắc cô đừng nóng vội. Thẩm Mặc kéo Chu Dĩ Mạt đi đến trước mặt ba mẹ cô trực tiếp quỳ xuống, nói: “Ba mẹ, hai người có tức giận gì thì xin trút lên người con, đừng làm khó Mạt Mạt, cô ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Chu mẹ và Chu ba nghe được lời này của Thẩm Mặc đều bị dọa hết hồn đặc biệt là câu ba mẹ kia. Thẩm Mặc lại nói: “Chúng con là quan hệ đứng đắn cũng đã tính toán kết hôn cho nên Mạt Mạt mới sinh em bé. Trước đây đều là lỗi của con khiến Mạt Mạt cho là con ngoại tình, đều tại con không tốt. Ba mẹ xin hai người tha thứ cho Mạt Mạt, cô ấy là vì yêu con, yêu đứa bé này…”
“Nói bậy!” Chu ba vừa nghe xong mặt đen sì: “Tính toán kết hôn tương đương với kết hôn sao? Không có kết hôn mà dám ăn ở với nhau? Không có kết hôn mà dám sinh con? Trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
Chu ba nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Mặc một cái, chỉ nhìn Chu Dĩ Mạt, vẻ mặt thất vọng rồi nói tiếp: “Con từ nhỏ đã được quản giáo nghiêm khắc nhưng chuyện này con đã làm ba quá thất vọng. Con đi đi, nếu đã rời khỏi cái nhà này thì sau này đừng quay về, thích cái loại đàn ông nào thì đi với cái loại đàn ông đó!”
Chu Dĩ Mạt cúi đầu, lắp bắp không dám mở miệng. Ba cô là một giáo sư đại học, coi trọng lễ tiết, nề nếp, từ nhỏ cô đã nể sợ ông. Hôm nay bị mắng như vậy, nước mắt liền thi nhau tuôn rơi. Thẩm Mặc thấy Chu ba nói cũng hơi quá nhưng đứng trên góc độ một người cha thì ai có thể chịu được chuyện này? Anh cúi đầu vươn tay ra, nắm lấy tay cô: “Mạt Mạt đừng khóc, anh ở đây, anh sẽ gánh chịu tất cả.”
Chu mẹ đứng ở một bên nhìn mà không khỏi đau lòng. Đó là đứa con gái bà yêu thương từ nhỏ đến lớn.
Lúc con gái mang thai, một câu cũng không chịu nói, cũng không giải thích gì hết rồi lại sinh đứa trẻ ra. Lúc ấy bọn họ bị chọc cho tức giận nói lẫy mấy câu muốn cắt đứt quan hệ với cô kết quả lại không ngờ con gái bọn họ lại bỏ nhà đi.
Kể từ khi con gái bỏ nhà đi, bọn họ cũng rất hối hận, tự trách, những năm gần đây cũng không ngừng tìm cô nhưng cả cái Đài Loan lớn như vậy, Chu gia lại mất hết mặt mũi mà công khai tìm người sao? Chỉ có thể lén lút, yên lặng mà tìm kiếm nhưng mà len lén tìm người thì dễ lắm sao? Chu mẹ cũng có chút tức Chu ba rõ rang là nhớ con gái như