
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134606
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/606 lượt.
Ninh nghiến răng, trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh ── cô thề, nếu có cơ hội cô sẽ hạ thạch tín vào trong bát mỳ ăn liền của anh ta!
Mười hai giờ đêm, một mình Ân Ninh ngồi ngẩn người trong phòng nhìn chằm chằm thùng mỳ ăn liền.
Vừa rồi cô đã gọi điện cho Trương Trạch, nói anh hãy chăm sóc tốt cho cửa hàng.
Sau đó cô gọi một cuộc điện thoại khác cho Bình Tư định nói cho cô ấy biết mấy ngày nay cô sẽ không về nhà trọ, để cho cô ấy không phải lo lắng, nào ngờ gọi điện cả buổi tối cũng không có ai nghe máy.
Cô không hiểu Hắc Diệu Đường đang làm trò quỷ gì, ngoại trừ phẫn nộ cô còn cảm thấy mê muội.
“Gần đây mình sao thế………”. Cô ngơ ngác ngồi trên giường, lẩm bẩm tự hỏi.
Cốc cốc.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên ở cửa sổ sát mặt đất chỗ ban công.
“Này, nếu như em chưa ngủ thì ra đây nói chuyện với anh”. Hắc Diệu Đường đứng trên ban công gọi cô.
Ân Ninh giả bộ như không nghe thấy.
Thấy lâu không có động tĩnh, Hắc Diệu Đường mở cửa sổ sát đất, ác bá uy hiếp cô. “Này, mau ra ngoài nhanh lên, nếu không đừng trách anh gọi một cuộc điện thoại ──”.
“Anh mở miệng, ngậm miệng chỉ biết uy hiếp phụ nữ thôi à?”. Cô tức giận nhìn chằm chằm anh.
Ân Ninh dùng ánh mắt lăng trì đối phương ── thật may là trong tay cô không có súng nếu không nhất định anh ta sẽ bị càn quét dưới họng súng của cô.
Hắc Diệu Đường cười lớn rời khỏi cửa sổ đi ra bên ngoài ban công, anh cười nhưng trong lòng không cười, anh “hạ lệnh” cho cô ── “Anh cho em ba mươi giây để ra ngoài”.
Ân Ninh muốn hét lên nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo “quy định”, trong vòng ba mươi giây chạy ra khỏi ban công.
“Rốt cuộc là anh đang làm cái quỷ gì vậy? Có thể làm phiền anh tiết lộ một chút quỷ kế của anh, rốt cuộc anh có mục đích âm hiểm gì?”. Nàng nhíu mày, tự nói với mình phải cố gắng tỉnh táo.
Anh huýt sao. “Khá lắm! Kỹ thuật mắng người của em đã đạt tới tầm cao trong vòng ba năm!”.
“Cũng nhờ có anh!”. Cô học vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của anh, làm bộ nói. “Nếu như không phải đối thủ quá ác liệt thì làm sao có thể kích thích được tiềm năng bẩm sinh”.
Hắc Diệu Đường nhếch mày buồn cười. “Này, không phải anh tìm em để đùa”.
“Ai đang nói đùa?”. Cô ảo não nói.
Rõ ràng là cô càng tức giận thì anh lại càng hài lòng.
Cô thật là ngốc! Tại sao ba năm trước cô không nhận ra người đàn ông này là một người quái thái?!
“OK”. Anh xua tay, cười nhưng không cười, đưa mắt nhìn đôi mắt sáng ngời đang phẫn nộ của cô. “Thôi nào, coi như là bạn bè cũ, em ở đây mấy ngày với anh không phải là đau khổ như thế chứ?”.
“Không phải tự nguyện cho nên không đau khổ không được!”. Cô quật cường nói.
“Vậy rút từ bảy ngày xuống còn ba ngày, cuộc buôn bán này có lời chứ?”. Hắc Diệu Đường nói.
Cô nghi ngờ nhìn thành ý của anh, nhìn chằm chằm vào anh.
“Chỉ cần trong ba ngày ở anh, em đừng đối chọi gay gắt với anh”. Anh nói.
“Tại sao?”. Cô đột nhiên hỏi.
“Hả?”. Anh cúi đầu.
“Rốt cuộc thì tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
“Nếu như anh nói, là anh muốn nhớ lại tình hữu nghị giữa chúng ta, em có tin không?”.
“Tuyệt đối không tin”.
“Vậy thì cũng đừng hỏi anh tại sao”. Anh cười nhẹ. “Tiểu thư, đây là một câu hỏi rất ngốc”.
Mặt Ân Ninh ửng đỏ. Cô nhìn chằm chằm lên bầu trời, im lặng không nhiều lời nữa.
“Em thì sao? Tại sao không kết hôn?”. Đột nhiên anh lên tiếng hỏi cô.
“Cái gì?”. Cô giả bộ không hiểu.
“Chẳng lẽ em không nhớ? Ba năm trước, lúc tôi nhìn thấy em lần cuối ở Đài Loan, lúc ấy em nói với tôi là em đã đồng ý lời cầu hôn của vị bác sĩ thú y kia”. Anh rất vui vẻ nhắc lại cho cô nhớ.
“Đó là việc của tôi, không nhất thiết phải báo cáo với anh”. Cô mở mắt ra, không có ý định trả lời anh.
“Trong một tuần, số lần xem mắt khoảng năm lần, nếu như em gấp gáp gả mình đi như vậy, nếu như có cơ hội tốt thì không có lý nào lại không nắm bắt”. Anh nói.
“Anh điều tra tôi?”.
Anh nhếch môi, như không có chuyện gì xảy ra. “Nếu như anh đã nói nối lại hôn ước, đương nhiên phải rõ ràng tình huống của vị hôn thê rồi”.
“Muốn nối lại hôn ước không phải mình anh đơn phương là được, nói không là không, nói muốn nối là nối à?”. Cô cố gắng giữ lạnh lùng.
“Đúng vậy, đây là hôn ước hơn mười năm trước được cam kết bởi người lớn của hai nhà, cho dù bội ước thì vẫn có thể nối lại được”.
“Anh ──”.
“Huống chi”. Anh trầm giọng nói. “Trên thực tế, em cũng chưa lập gia đình. Nếu hai chúng ta đều chưa cưới gả thì việc nối lại hôn ước là điều hiển nhiên”.
“Đây chẳng qua là một hôn ước trò đùa!”. Cô không hề tránh ánh mắt của anh nữa. “Anh cũng đồng ý không phải sao? Chẳng lẽ ba năm nay anh không thấy vui vẻ hơn, tự do hơn như anh mong muốn? Nếu không thì anh cần gì trong ngày hôn lễ đó bỏ cô dâu ở lại?”. Cô không đổi sắc mặt trần thuật lại.
“Em hận anh?”.
“Sau ba năm, từ hận đã không còn ý nghĩa gì nữa”. Cô mở mắt ra.
Đột nhiên ánh mắt Hắc Diệu Đường trở nên âm trầm. “Bỏ hôn ước qua một bên, nếu như anh nói, anh chỉ muốn đoạt cô gái chỉ thích m