
Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134608
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.
ỳ ăn liền và đồ ăn vặt?”.
Trong lòng Ân Ninh quặn lại. “Cô gái đó, đã cai mỳ ăn liền và đồ ăn vặt rồi”. Cô hững hờ nói.
Anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói. “Vậy thì em hãy coi anh như đối tượng xem mắt”.
“Không thể nào”.
“Tại sao?”. Anh nhếch mày. “Dù sao mục đích của em cũng chỉ là muốn kết hôn”.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, ngực khẽ phập phồng. “Vậy mục đích của anh là gì? Nếu như tôi nhớ không lầm thì vị tiểu thư trong xe anh hôm trước sẽ rất vui lòng trở thành “vợ” chính thức của anh. Hoặc là đó cũng chỉ là những người bạn giường của anh?”. Cô rất nhanh đã đè xuống tâm tình của mình.
“Em đang nói đến Lâm Vi?”. Anh nhìn cô. “Anh không phủ nhận, một năm nay cô ấy là bạn gái anh, hiện tại cũng thế”.
“Cho nên thế nào? Cho dù sau khi cưới anh vẫn muốn có vô số “bạn gái”, còn “vợ” chỉ là một danh từ không hề có ý nghĩa gì?”. Cô lắc đầu bật cười. “Hắc Diệu Đường, tôi thật sự không hiểu, anh nghĩ sao về quan hệ giữa nam và nữ? Đúng, tôi muốn kết hôn, vì mẹ tôi, tôi thật sự rất cần một ông chồng, nhưng tôi cũng không đánh mất lý trí đến nỗi dựa vào một hôn ước mờ nịt hư vô mà không quan tâm đến chính bản thân mình”. Cô nói với giọng lạnh nhạt, giống như người vô can đang trần thuật lại sự việc.
Anh nheo mắt nghiên cứu cô đang tỉnh táo quá mức. “Anh nói thật cho em bởi vì anh không muốn phủ nhận sự thật, chỉ thế thôi”.
“Rất tốt, tôi cũng hiểu rõ”. Ân Ninh nở nụ cười công thức, võ trang cho bản thân. “Cho nên chúng ta không có gì để nói cả, chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Anh có thể tiếp tục dạo chơi nhân gian, còn tôi tiếp tục với việc hôn nhân của tôi”.
Cô rời khỏi ban công, quay đầu nói. “Tôi đồng ý với anh, ba ngày này tôi sẽ bình tĩnh vượt qua, chỉ cần anh đừng làm phiền cha tôi nữa”.
Sau đó cô xoay người đi vào.
Hắc Diệu Đường nhìn cô kéo rèm cửa sổ, gương mặt tuấn tú lộ vẻ âm trầm.
Hôm sau Ân Ninh ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, có lẽ do cảm đêm cô lăn lộn khó ngủ, khi tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Sau khi uống thuốc, cô lại nằm trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã qua thời gian ăn cơm, cô cũng cảm thấy ăn không ngon cho đến buổi chiều khi dạ dày bắt đầu đau cô mới miễn cưỡng xuống lầu tìm thức ăn.
Trên bàn ăn ngay cả một chút đồ ăn cũng không có, cô nhớ là Hắc Diệu Đường có để một thùng mỳ tôm ở phòng bếp. Đi vào nơi trước kia cô đã từng vào nhiều lần, cô tìm được một thùng mỳ ăn liền trên đất, chuẩn bị nấu một bữa ăn đầu tiên cho mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm A Đường! Rõ ràng anh ấy đang ở đây, tại sao ông lại ngăn cản tôi đi tìm anh ấy”. Giọng nói bén nhọn của một cô gái truyền vào.
“Tiểu thư, cậu A Đường không có ở đây, sáng sớm hôm nay cậu ấy đã đi ra ngoài rồi”. Quản gia Giang tỉnh táo giải thích.
“Tại sao không để cho tôi nói hết lời?”. Lâm Vi trách cứ ông quản gia. “Tôi nói rõ ràng chỉ có tốt với cô ấy thôi”. Cô ta nói.
Lần đầu tiên quản gia Giang lộ vẻ khó chịu với khách. “Vị tiểu thư này, cô đến tìm thiếu gia A Đường, không hề có liên quan gì đến tiểu thư Ân Ninh”.
“Không sao”. Rốt cuộc Ân Ninh cũng mở miệng nói chuyện. “Để cho cô ta nói, tôi muốn nghe”. Cô tái mặt, đứng vững nói.
“Nếu như cô muốn nghe thì tôi sẽ nói cho cô biết”. Lâm Vi cười cười nhìn chằm chằm gương mặt trắng thuần của Ân Ninh. “Ba năm trước đây cô là chuyện cười của xã hội thượng lưu, lúc ấy ngay cả lễ đường A Đường cũng không bước vào, tôi nghĩ rằng ý của anh ấy đã rất rõ ràng ── cô không phải là người phụ nữ mà A Đường muốn!”. Lâm Vi cười xem thường.
“Thật sao?”. Giọng điệu của cô càng lúc càng bình thản, không hề có dấu hiệu bị chọc giận. “Vậy cô nghĩ rằng, anh ấy muốn cái gì?”.
Lâm Vi khinh miệt cười lạnh. “Đàn ông muốn cái gì? Đương nhiên là một nữ nhân thứ thiệt rồi!”. Cô ta nhìn qua toàn thân Ân Ninh. “Trong giới thượng lưu, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm cũng biết, mỗi ngươi đều cười nhạo cô không biết lượng sức mình, vọng tưởng muốn với cao tới nhà họ Hắc”.
“Có lẽ cô nói đúng!”. Từ đầu đến cuối Ân Ninh vẫn rất bình tĩnh. “Hôn ước từng làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà vì vụ hôn ước này cho nên đến bây giờ tôi vẫn là vợ chưa cưới của Hắc Diệu Đường”.
Lâm Vi nheo mày, nói ra lời ác độc hơn nữa. “Đúng là nực cười, đến bây giờ cô vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày ! Nói cô đần, cô vẫn rất đần! Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, một mối hôn ước không thể buộc được lòng của một người đàn ông! Nhưng mà người phụ nữ như cô, tôi thấy cho dù cô có tốn cả thời gian cả đời cũng không hiểu được tại sao lúc đó người đàn ông của cô lại bỏ cô, làm cô mất mặt trước mặt mọi người!”.
Sắc mặt của Ân Ninh rất tệ, quản gia Giang lo lắng nhìn cô.
“Tôi nghĩ rằng cô đã hiểu làm gì đó”. Cô vẫn rất kiên cường, thậm chí còn nở nụ cười. “Trên thực tế, mấy ngày trước A Đường đã cầu hôn với tôi”.
Lâm Vi kinh ngạc trợn to mắt, sau đó lộ vẻ khinh thường. “Không thể nào! Phụ nữ giống cô có đầy đường, làm sao A Đường có thể cầu hôn với cô được”. Cô ta cười nhạo.
“Nế