
Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134724
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.
cô, anh cho rằng khi cô biết chuyện, cô sẽ thất vọng vì người duy nhất cô tin tưởng là mẹ, lại không thành thật với cô, sợ cô tổn thương vì sự thật này, nhưng không nghĩ đến, Kiều Thư lại chỉ đau khổ trách cứ bản thân, khiến mẹ khổ sở, khiến mẹ phải chịu thiệt thòi. Anh thở dài vuốt nhẹ mái tóc ướt sương của cô. Cho đến rất lâu, có lẽ sương xuống đã rất nhiều, màn đêm cũng đã lạnh lẽo và đáng sợ, Kiều Thư mới thiếp đi vì quá mệt mỏi. Nước mắt cô đã rơi trong bao lâu chứ, anh ôm cô vào, cảm nhận thân hình đang run rẩy vì lạnh và cô đơn của Kiều Thư, anh vội vàng bế cô ra xe, nhẹ nhàng đưa cô về nhà. Bỏ bớt đi lớp áo bên ngoài, anh bật máy sưởi và cho cô nằm an ổn trong ổ chăn ấm áp…. Minh Tùng không biết, ngày mai khi tỉnh dậy, cô có thể nhớ rằng hôm qua có anh bên cạnh cô hay không…chỉ có điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là không để cô lại một mình, không thể xa rời cô lúc này mà thôi. Minh Tùng nhẹ nhàng nằm lên giường,anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm lấy thân hình đang sợ hãi như đứa trẻ sơ sinh trong bụng mẹ của Kiều Thư, lặng lẽ giúp cô cảm thấy ấm áp và an toàn…hi vọng cô yên tâm để có một giấc ngủ an bình.
Sáng hôm sau khi Kiều Thư tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong phòng, cô ngồi dậy, day day trán, lại ngửi được mùi thức ăn thơm lừng, đứng dậy đi ra phòng bếp, thấy bóng dáng quen thuộc đang chú tâm nấu ăn, cô hơi dụi mắt, rồi tựa người vào cạnh tường, nhìn bóng lưng đã lâu không thấy. Điện thoại của Kiều Thư vang lên, khiến cả cô và Minh Tùng đều giật mình, liếc qua màn hình, Kiều Thư nghe máy:
- Trần Tú…
- ………..
- Uhm, hôm nay em có việc, anh cứ đi làm đi. Em sẽ gọi lại cho anh sau…em cần giải quyết vài chuyện.
-………
- Không vấn đề gì đâu, em sẽ kể với anh sau… Uhm…em biết rồi, bye…
Sau khi cúp điện thoại, cô vào đánh răng rửa mặt rồi quay ra, bình thản ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn. Một bát cháo nóng hổi trước mặt khiến mắt cô hơi cay… Lấy lại tập trung, cô nhìn lên Minh Tùng nói:
- Anh cũng ngồi ăn luôn đi, tiện thể nói chuyện một chút, cũng lâu rồi không gặp nhau.
Minh Tùng khẽ gật rồi ngồi xuống đối diện với Kiều Thư… Một Kiều Thư bình thản như thế này, khiến anh thật lo lắng, cô quá kiên cường lại khiến anh đau lòng. Cả đời anh cũng không quên được ngày hôm qua anh đứng trước mặt cô mà chỉ như không tồn tại, anh bên cạnh nhưng không thể khiến cô hết cô đơn… Minh Tùng thở dài một hơi sau đó cũng ăn phần của mình. Suốt bữa ăn không ai nói gì với nhau, khi xong xuôi, Kiều Thư gọi điện giao công việc cho nhân viên, rồi pha một ấm trà xanh nhỏ, mang ra phòng khách. Ngồi đối diện với Minh Tùng cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mà nói:
- Cảm ơn anh chuyện ngày hôm qua…
Minh Tùng vẫn chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kiều Thư mà bao nhiêu tháng ngày anh mong nhớ, thủy chung không nói gì. Lại nghe cô tiếp:
- Em cũng không nghĩ rằng trước đây là vì chuyện này mà khiến anh như vậy… Ngày hôm qua cũng chẳng suy nghĩ được gì, em cũng cứ hoang mang mà thôi, hôm nay em sẽ suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện. Em cũng rất tiếc chuyện anh bị tai nạn. Em không ngờ chuyện ấy lại xảy ra. Nhưng cho đến thời điểm này, em cũng không biết bản thân mình nên như thế nào. Tất cả trước mắt em đều không rõ ràng.
- Anh yêu em…
Minh Tùng đột nhiên tuyên bố ngắt lời Kiều Thư khiến cô choáng váng không biết tiếp tục nói gì. Mặt nạ cứng rắn cô cho rằng rất hoàn hảo chỉ vì một lời nói yêu của anh mà muốn vỡ vụn. Ánh mắt nâu trầm một thời gian dài luôn theo cô đi vào giấc ngủ vẫn cương quyết nhìn cô. Minh Tùng tiếp tục nói:
- Anh không biết nên nói gì, nên giải thích như thế nào. Anh không có khả năng nói cho em nghe sự thật đó, cũng không có khả năng thương tổn em, nhưng chính anh lại gián tiếp và vô tình làm em tổn thương. Anh cũng không có gì để ngụy biện cho bản thân mình cả. Anh chỉ có thể nói một điều là anh yêu em mà thôi. Dù hơn một năm trước, hay hiện tại, thì anh cũng vẫn luôn yêu em. Anh biết trong em bây giờ rất hoang mang. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi ở nhà…dũng cảm đọc cho hết quyển nhật ký đó. Khi chưa biết thì không nói làm gì, khi đã đến thì phải đối diện. Chỉ cần em hiểu, mẹ em dù hạnh phúc hay đau khổ, thì với bác…em vẫn là người quan trọng nhất, người mà bác yêu thương lo lắng nhất. Hơn một năm trước đây, anh bên cạnh giúp em vượt qua chuyện đau buồn. Nhưng thời điểm hiện tại, anh biết em đủ cứng cáp để nhìn nhận mọi chuyện. Anh vẫn giúp em nhưng trong lĩnh vực khác. Ngày mai là diễn ra buổi đấu giá, em không cần lo lắng, anh sẽ hoàn thành nốt những gì còn dở dang. Anh biết em sẽ không đồng ý…nhưng anh chỉ hi vọng, em có thể để anh giúp em lần này…cũng đã hơn một năm, anh không làm gì cho em rồi. Nếu lần này không thể giúp em một chút…anh…
- Công việc cũng không còn nhiều, coi như đã xong xuôi cả, chỉ cần chiều nay anh cho chạy thử chương trình, ghi hình lại rồi cho người mang tới đây em xem xét lại là được. Nếu có gì không ổn, sáng mai em có thể chỉnh sửa, sẽ kịp cho chiều tối mai tổ chức…. Giờ anh về đi, dù mệt cũng cố gắng giúp em hôm nay.
Nghe Kiều Thư nói khách sao như