
Tác giả: Hồ Ly
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341640
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1640 lượt.
mẹ kết hôn, ba đã biết Tú Phân, hai chúng ta yêu nhau và bàn đến huyện kết hôn. Nhưng ông con không đồng ý cho ba cưới Tú Phân, ép ba cưới mẹ con. Cuối cùng ba vẫn nghe lời ông con kết hôn với mẹ con.”
Sắc mặt Lôi Dương hơi thâm trầm: “Nhưng mà ông không yêu mẹ, cho nên ông chưa từng đối xử tử tế với bà ấy.”
“Đúng, ba vẫn tưởng ba yêu Tú Phân, mẹ con là một người phụ nữ thiện lương hiền lành, hơn nữa bà ấy trông rất được. Mặc kệ ba đối xử không tốt thế nào, mẹ con luôn dịu dàng hiền thục, dáng vẻ không hờn không trách khiến ba không thể nào tức giận được. Rồi dần dần ba phát hiện hình như mình đang từ từ phản bội Tú Phân, ý niệm này làm cho đầu óc ba cực kỳ khủng hoảng… Sau này, nghe ông nội con nói, Lôi gia chịu một lời nguyền thì ba càng thêm khủng hoảng, bởi ba quyết không thừa nhận ba đã yêu mẹ con sâu nặng, vì bà ấy thực sự hấp dẫn người. Ba đã không tự chủ được trước sự hấp dẫn ấy, nhưng nhớ tới lời nguyền kia, ba tự dặn mình không được yêu bà, song … ba không quản được tình cảm của lòng mình nữa…Ban đầu ba cũng không tin lời nguyền kia, nhưng một lần mẹ con bị bệnh suýt mất mạng mà không tìm được nguyên nhân. Mãi sau này ông nội con mới tìm một thuật sĩ giang hồ, ông ta nói là vì lời nguyền. Lôi gia chịu lời nguyền đàn ông Lôi gia cùng người mình yêu không thể kết hôn, muốn giữ được mạng sống của mẹ con phải vĩnh viễn cách xa bà ấy. Đến lúc đó ba mới tin lời ông nội con về lời nguyền đó.”
“Nói vậy… lời nguyền là có thật?”
“Đúng… Ba cảm thấy như vậy, cho nên ba vẫn cùng Tú Phân đi lại bên ngoài, cách xa mẹ con, chuyện sau này hẳn con đã biết.”
“Sau này mẹ vẫn không sống được!” Lòng Lôi Dương đau xót.
“Cho nên điều ba muốn nói là… mặc kệ con cùng cô gái kia yêu nhau thế nào cứ cùng yêu cùng sống như vậy đi, tuyệt đối không nên có nghi thức kết hôn, chỉ cần được ở cùng nhau, kết hôn hay không cũng không có gì quan trọng.”
“Ông thật sự yêu mẹ tôi?”
Ánh mắt Lôi Lâm xa xăm, ông cúi đầu: “Yêu, ba thực yêu mẹ con, nếu không phải vì tình yêu của ba thì mẹ con sẽ không rời xa con sớm thế. Tha lỗi cho ba đã không nói chuyện này sớm hơn.”
“Giờ con hiểu rồi, ba nghỉ ngơi cho tốt để mau chóng bình phục. Con sẽ còn tới thăm nữa.” Tâm tình Lôi Dương thực phức tạp, lòng cũng có chút đau thương.
“Đi đi, ba cũng hơi mệt muốn nghỉ ngơi một lát. Lần sau tới nhớ mang Nhạc Bằng theo, ba muốn gặp cháu.”
“Con hứa.”
Lôi Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng hơi mênh mông vì những lời Lôi Lâm vừa nói. Anh chậm rãi hướng phía mặt trời đi tới nhưng phát hiện một mảnh đen tối trước mắt anh không khỏi dừng bước.
Đợi sau khi nhìn thấy lại ánh sáng anh mới lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn xung quanh, lòng hơi khó hiểu vì sao lại như vậy, song anh lại nghĩ có lẽ bị ảnh hưởng lời nói của Lôi Lâm nên mới thế.
Lôi Dương nhẹ bước hướng về phía cửa bệnh viện.
Lôi Dương đi thăm Lôi Lâm xong tâm tình cũng dần biến đổi, có lẽ vì câu nói kia của Lôi Lâm.
Ông ấy yêu mẹ anh.
Anh không hề hận Lôi Lâm như anh nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, nghe lời đề nghị của Đồng Đồng, Lôi Dương chuẩn bị đưa Nhạc Bằng tới thăm Lôi Lâm. Nhưng ngay lúc bọn họ đã chuẩn bị xong hết thảy anh lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Lôi Dương tay nắm điện thoại, hơi run run!
“Sao vậy A Dương, mặt anh sao thế ? Có gì không ổn à?” Đồng Đồng cũng có cảm giác bất an.
Lôi Dương thống khổ: “Ba… đã mất rồi… đêm qua….”
Lòng Đồng Đồng đau xót, cô ôm lấy Lôi Dương: “Em nghĩ nhất định là ba ra đi thanh thản, ba đi tìm người ba thực sự yêu thương.”
Mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, việc đầu tiên của Lôi Dương là mở to mắt nhìn sang bốn phía, sợ một ngày tỉnh lại trước mắt là một màn tối đen.
Không nhìn thấy được Đồng Đồng, không thấy được ánh sáng!
Hôm nay nhớ tới chuyện xưa, Lôi Dương mở hai mắt nhìn bốn phía xong chậm rãi nhắm hai mắt lại, điều anh lo lắng đã xảy ra, đó là màu đen bao phủ mình.
. . . . . . . .
Đồng Đồng đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô vào kêu Lôi Dương dậy, phải kêu Lôi Dương dùng cơm sớm để đưa Nhạc Bằng tới trường.
Lòng Lôi Dương càng phiền muộn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đồng Đồng đưa Nhạc Bằng từ lớp mẫu giáo về, tiện thể mua giúp Lôi Dương liều thuốc đau đầu, về tới nhà lại phát hiện Lôi Dương đi đâu mất.
Không phải anh đang đau đầu sao? Sao lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt chứ?
Đồng Đồng buồn bực gọi điện thoại cho anh, không có ai nghe. Gần đây Lôi Dương rất kỳ quái, không chịu nghe điện thoại, cũng thường xuyên giữa khuya mới trở về!
Trong lòng Đồng Đồng thấy không thoải mái, nói chung là cảm giác Lôi Dương có việc gì đó giấu cô. Cô còn có thứ cảm giác hoảng loạn, trong lòng miên man suy nghĩ.
Chẳng lẽ Lôi Dương không còn thương cô nữa sao? Gần đây nhất Lôi Dương đối với cô không còn biểu hiện tình cảm mãnh liệt ra bên ngoài nữa, giống như thiếu rất nhiều sung sướng.
Tới giờ thì anh cũng không cùng cô đi với nhau ra ngoài, anh luôn một mình một người lặng lẽ đi, lại không