
Tác giả: Tử Văn
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.
trong cơ thể lập tức tăng mạnh.
“Dám cướp giật đồ ở trước mặt ta, ngươi coi ta là người đã chết rồi sao?”
Tống Tĩnh Ninh nghe được câu này, da đầu tê rần, biết chắc chắn rằng cô em gái mình muốn xen vào chuyện này, theo bản năng hắn vương tay phải ra bắt lấy cô, nhưng lại bị chậm mất một bước, việc nhân đức cô đã sớm xem vào không muốn nhường ai, như một đầu tàu gương mẫu, liền xông ra.
“Ninh Ninh!”
Hắn bất đắc dĩ gọi một tiếng, lại quay đầu kêu bảo vệ ở dưới lầu của công ty một tiếng.
Cô không thèm suy nghĩ gì đã chạy đi như vậy, quên mất rằng mình đã thở hổn hển, ngộ ngỡ có chuyện bất trắc gì xảy ra, hắn làm sao có thể ăn nói được với cha mẹ ở dưới suối vàng?
Chỉ lo ra tay nghĩa hiệp, Tống Ninh Ninh hoàn toàn không để ý tới anh trai đang chạy ở phía sau kêu to, xông lên phía trước, hung hăng vung quả đấm lên, chạy về phía tên cướp dùng sức đấm vào hắn.
Không ngờ rằng nửa đường đang chạy trốn thì lại xuất hiện một vị Trình Giảo Kim, tên cướp né tránh không kịp, bị cô hung hăng đập xuống một quyền, ôm bụng rên rỉ kêu.
Tiếp theo, Tống Ninh Ninh tiếp tục nhấc chân lên đá mạnh vào mặt hắn một cái, động tác rất liền mạch lưu loát đá thêm mấy cái liền khiến cho tên trộm không kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất.
Sau đó hai người đàn ông lực lưỡng cũng chạy tới nơi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ xinh trợn mắt há mồm. Không nghĩ tới một cô gái nhỏ có thể có thân thủ lợi hại như vậy, lá gan cũng lớn như thế…
“Đứng trơ mắt ở đó làm gì?”
Chân cô dẫm đạp lên người tên cướp, nhìn bọn như ra lệnh.
“Còn không mau đến áp giải hắn đi! Nếu cứ như thế để hắn chạy mất không phải công sức tôi từ nãy tới giờ là công cốc sao?”
“Vâng…. Cám ơn cô.”
Một trong hai người đàn ông thức thời nhanh chóng tiến lên phía trước áp giữ lấy tên trộm, nhỏ giọng nói cám ơn cô.
“Không cần cảm ơn, chỉ là một việc nhỏ thôi.”
Cô phất phất tay, hào phóng nói. Giúp đỡ người khác là một việc vui vẻ, huống chi, hôm nay cô cũng chỉ là thuận tiện vung tay một cái.
Cô sửa sang lại trang phục bản thân, lộ ra nụ cười đắc ý, xoay người liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai mình đang đứng ở cách đó không xa.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Cô hỏi một cách khó hiểu.
“Ninh Ninh à.”
Tống Tĩnh Ninh nhẹ nhàng nói.
“Em có biết tình huống vừa rồi rất nguy hiểm không?!”
“Đối với anh mà nói thì tất nhiên là nguy hiểm rồi.”
Cô đùa cợt cãi lại.
“Nhưng đối với tôi…. Chuyện nhỏ mà thôi!”
“Ninh Ninh à.”
Tống Tĩnh Ninh tiếp tục khuyên bảo nói.
“Em như vậy là không được, đừng quên lúc đó em còn đang thở dốc, không thể đột nhiên làm một loại vận động quá kịch liệt được. mới vừa nhìn thấy em như vậy, đã khiến não anh như muốn nhảy ra ngoài, nếu như em không may thở không ra hơi…”
“Ngừng! Anh đừng cho là thân thể tôi cũng giống với một đống đồng nát sắt vụn như anh.”
Nghe thấy câu nói đó của cô, Tống Tĩnh Ninh biết là mình chỉ có thể im lặng mà thôi.
“Nhanh đi thôi, muộn rồi.”
Tống Ninh Ninh không khách khí đẩy bả vai hắn.
“Đừng có mà tiếp tục nải nhải như đàn bà như thế nữa, dù sao hiện tại tôi vô cùng tốt, còn giúp người ta tóm được tên cướp, cho nên anh hãy mặc kệ những người đó, không cần lo lắng nuốt tất cả những lời nói đó vào trong bụng đi. Mau đ thôi! Thật là phiền toái!”
Tống Tĩnh Ninh không có phiền muộn gì, cúi đầu nhìn cô em gái bằng ánh mắt không kiên nhẫn, lại ngoái đầu nhìn theo hướng của tên cướp.
Sau đó, ánh mắt anh tò mò nhìn theo hướng hai người đàn ông mặc âu phục đen khi nãy, chỉ thấy bọn họ chậm rãi đi đến phía một ông già…
Ánh mắt Tống Tĩnh Ninh híp lại nhìn, người này…. Anh nhìn thấy cực kỳ quen mắt…
Anh thu tầm mắt lại, chìm vào trong suy tư, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ – xem ra lần này Ninh Ninh không quan tâm đến việc cô đã giúp đỡ một nhân vật phong vân rồi.
Nếu anh nhớ không lầm, người đó chính là tổng giám đốc Hoàn Vũ Sinh Kỹ, nhiều năm trước anh đã từng gặp qua vị trưởng bối này một lần.
Tên cướp này đúng là có mắt như mù, lại dám đi cướp đồ của tổng giám đốc Hoàn Vũ gì đó, kết cục của hắn đến tám phần là không dễ chịu rồi.
“Tổng giám đốc.”
Thang máy đã tới một lúc, Tống Ninh Ninh chờ anh trai mình tiến vào mà không thấy hắn động người liền không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
“Xin hỏi bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh đã bị trễ giờ làm quá rồi đó!”
Tống Tĩnh Ninh lấy lại tinh thần vội vàng thu hồi tầm mắt của chính mình, bước vào thang máy, rất nhanh đã để chuyện này cứ thế đi vào miền dĩ vãng.
“Chị!”
Vừa thấy Tống Ninh Ninh từ bên ngoài đi vào, Tống Y Y lập tức nước mắt lưng tròng xà vào trong ngực cô.
Theo bản năng Tống Ninh Ninh vứt tập văn kiện đang cầm trên tay xuống đất, nhanh nhẹn ôm lấy cô em gái nhỏ.
“Có chuyện gì mà em lại khóc thành như vậy?”
Nhìn đến cô em gái nhỏ rơi nước mắt, hỏa khí trong lòng cô đột nhiên dâng lên.
“Ai đã bắt nạt em? Nói cho chị nghe nào.”
Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt người nhà của mình.
“Chị, trước tiên chị