Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1342615

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2615 lượt.

hế hung hăng, chất vấn đối phương:
"Lúc em bị thương, anh đối với em tốt như vậy, có phải là đã có mưu tính từ trước rồi không!"
Lăng Diệp buồn cười nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, hỏi:
"Em nói xem?"
Đôi mắt lưu ly của Úc Hàn Yên nhìn anh không chớp, nói khẳng định:
"Anh muốn thừa lúc yếu ớt mà vào!"
Đôi mắt đen nhánh của Lăng Diệp thoáng qua tia cười. Anh dùng giọng từ tính nói:
"Cũng không phải là không có khả năng đó."
Thật ra lúc đó anh chỉ muốn tận tay chăm sóc cô, căn bản không có suy nghĩ được nhiều thứ như vậy.
Úc Hàn Yên bày ra vẻ mặt biết ngay mà. Cô há miệng cắn ngón cái của anh, nói mơ hồ không rõ:
"Gian thương."
Lăng Diệp không rút ngón tay trở về, để mặc cho cô cắn, tay trái vuốt ve eo cô, nhìn cô mang theo ý cười, chậm rãi hỏi:
"Vậy em có muốn người gian thương này nói cho em biết, Dany đang ở bệnh viện nào không?"
Úc Hàn Yên cũng không dùng sức cắn ngón tay anh, mà chỉ để răng đụng vào tay anh mà thôi. Cô đưa đầu lưỡi đẩy cái dị vật trong miệng mình ra, mắt chớp chớp nhìn người trước mặt, nói xin ý kiến:
"Được nha."
Dany là người bạn cùng phái đầu tiên của cô, cũng là người phụ nữ đầu tiên cô để tâm.
Lăng Diệp đưa ngón tay cái bị Úc Hàn Yên cắn lên trên miệng, thè lưỡi ra mập mờ liếm láp, nói sâu kín:
"Nếu anh không thu bất kỳ lợi tức nào mà đã nói cho em biết bệnh viện nơi Dany ở, không phải là rất không thích hợp với thân phận gian thương của anh sao?"
Thiếu chút nữa Úc Hàn Yên đã cắn vào đầu lưỡi mình, cô lập tức sửa lại lời nói:
"Sao anh có thể là gian thương được? Trên thế giới này, chỉ có anh là người lương thiện nhất thôi!"
Lăng Diệp bế cô lên đi vào trong phòng ngủ, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ:
"Muộn rồi."
Ngậm ngón tay cái của anh là cô sai. Sao cô có thể làm động tác có tính trêu đùa như vậy được? Một người đàn ông khỏe mạnh sao có thể thờ ơ khi nhìn thấy hành động này của người yêu mình đây?
Nơi bị răng cô chạm vào, giống như có một dòng điện chạy qua, kích thích một hồi, khiến lòng anh không tự chủ được run rẩy; Nơi bị đầu lưỡi ướt át của cô quét qua, càng giống như bốc cháy, như lấy xu thế của từng đốm lửa nhỏ, thiêu đốt từng tấc da thịt cùng máu trong người anh.
"Diệp, thật sự không muốn mà, anh sẽ bị cạn kiệt linh lực mà chết đó . . . . . ." Hai tay Úc Hàn Yên đẩy lồng ngực Lăng Diệp ra, vùng vẫy giãy chết nói.
Lăng Diệp nói cực nhanh câu "Sẽ không", liền dùng môi chặn lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô phả ra.
Bệnh viện Ái Dân, tầng 36, trong phòng bệnh VIP xa hoa cấp cao.
Lam Nguyệt ngồi ở bên mép giường, nghe thấy tiếng chuông cửa rung nhẹ trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ. Bà đi đến cạnh cửa nhìn lên màn hình hiển thị, thấy người đến là Tổng giám đốc Lăng và vợ chưa cưới của anh thì không khỏi có chút kinh ngạc. Bà mở cửa, trên khuôn mặt tái nhợt nở rộ nụ cười, chào hỏi:
"Chào tổng giám đốc Lăng, chào Úc tiểu thư."
Úc Hàn Yên quan sát Lam Nguyệt một lúc, thấy bà và Dany có nhiều nét giống nhau, đoán được bà là mẹ của Dany, nên cười nói:
"Chào bác gái, chúng cháu đến thăm Dany ."
Lam Nguyệt hơi sửng sốt, sao bà lại không biết, từ lúc nào mà Dany lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy chứ? Bà đứng tránh sang một bên, khách sáo nói:
"Mời vào."
Úc Hàn Yên đưa bó hoa cẩm chướng màu đỏ đang cầm trong tay cho Lam Nguyệt, nói:
"Hy vọng Dany sẽ sớm hồi phục."
Lam Nguyệt đưa hai tay nhận lấy bó hoa, nói cảm kích:
"Cám ơn."
Bà dẫn hai người đến giường bệnh của Dany, cắm bó hoa vào trong bình, sau đó nói với Dany:
"Vậy mọi người nói chuyện đi, mẹ qua phòng khách, có chuyện gì thì gọi mẹ."
Đôi môi không có quá nhiều huyết sắc của Dany cong lên thành đường cong đẹp mắt, giọng cô có chút suy yếu nói:
"Vâng, mẹ đi nghỉ đi."
Sau khi Lam Nguyệt đóng cửa rời đi, Lăng Diệp buông eo Úc Hàn Yên ra, một mình đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh phía bên ngoài.
Anh và Dany không quen, cũng chẳng có gì hay để nói, nếu không phải vì Tiểu Yên, anh sẽ chẳng đến đây.
Dany nhìn Úc Hàn Yên ngồi ở mép giường, trong mắt đầy cảm kích. Cô dùng giọng mong manh nói:
"Hàn Yên, cô có thể đến thăm tôi… tôi rất vui."
Úc Hàn Yên mỉm cười:
"Chúng ta không phải là bạn bè sao?" Nói không chừng, về sao có thể cô sẽ là vợ của Tề Ngôn đấy… Khi đó thì là người một nhà rồi.
Đột nhiên Dany cảm thấy chóp mũi cay cay, không phải là vì tiền và thế lực của nhà cô, người chỉ đơn thuần đối xử tốt với cô, đối phương là người đầu tiên. Hốc mắt cô hơi đỏ, lại cố kiên cường để nước mắt không chảy ra, nói giọng khí phách:
"Không uổng cho tôi đã kết giao với người bạn tốt này!"
Úc Hàn Yên cười cười, nghĩ đến mối nghi vấn trong lòng mình liền hỏi:
"Tề Ngôn chăm sóc cô không được tốt sao?"
Ngay tức khắc Dany không hiểu gì, hỏi:
"Sao lại hỏi như vậy?"
Úc Hàn Yên đứng dậy, tự đi rót cho mình một ly nước nói:
"Sao lại nói người nhà đón cô về? Không phải là anh ta không chăm sóc tốt cho cô sao?"
Trên khuôn mặt yếu ớt của Dany xuất hiện hai mảng đỏ, đáp: