Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Điên Cuồng

Tình Yêu Điên Cuồng

Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341065

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.

p lại mẹ, mãi mãi yêu mẹ, hi hi!" Nói xong Tiểu Kỳ liền cúp điện thoại.
"Đồ lười, mau mở cửa!" Giọng Thạch Lỗi từ ngoài vọng vào.
Tiểu Kỳ cười ha ha vội ra mở cửa. Thạch Lỗi giơ một chiếc túi, nói: "Tối qua vội quá quên không mang đồ rửa mặt và bữa sáng cho em, ha ha! Em không nên tốt với anh như vậy, chẳng trách hôm nay quầng mắt anh đều rõ nét thế này."
"Đồ đáng ghét." Tiểu Kỳ cười rồi đ rửa mặt, sau đó ăn ngồm ngoàm bánh trứng mà Thạch Lỗi mang đến, uống ngụm lớn sữa đậu nành.
Phương Tiểu Kỳ thực ra luôn để ý hình tượng bên ngoài của mình, sớm tỉnh dậy giọng còn chưa trong, tóc rối bù, không chừng có cả quầng mắt... Nếu là người khác thì cô nhất định phải soi gương trước rồi mới mở cửa. Nhưng ở trước anh cô bỗng nhiên thả lỏng lòng mình, cảm giác thân thiết bỗng nhiên khiến cô tùy tiện để lộ ra con người chân thực nhất của mình. Giống như hiện tại, uống ừng ực sữa đậu, nhai ngồm ngoàm bánh trứng.
"Chậm thôi!" Thạch Lỗi cầm khăn giấy lau nhẹ sữa đậu trên miệng Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ giật mình nhìn Thạch Lỗi, trong giây lát cô cảm thấy có chút hoảng hốt, nhiều năm trước Phương Chung Sơn cũng đã nói như vậy, cũng đã lau miệng cho cô. Cô hơi ngại, liếm môi, hỏi: "Híc, dính vào miệng sao?"
"Đồ ngốc, nhìn đàn ông như vậy, không phải là muốn cống mạng sao?" Thạch Lỗi tủm tỉm, cúi đầu hôn cô một cái, "Tiểu Kỳ, chút nữa anh phải họp, không thể tiễn em. Anh nhờ một người tiễn em đến bến xe, trên đường về cẩn thận nhé, về đến nhà thì gọi cho anh, biết chưa?"
"Dạ!" Trong lòng Tiểu Kỳ có chút thất vọng, miệng vẫn cười, "Tốt quá, để em đi tán người khác!"
"Thích ăn đánh hả! Sau này sẽ không cho em tham gia tiệc gặp mặt lộn xộn nữa, biết chưa? Một tuần anh nghỉ một ngày, không bận sẽ về thăm em." Thạch Lỗi véo mũi cô, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi cười, "anh phải đi rồi, không cần tiễn anh, lúc không gặp anh đừng có nhớ đấy!"
"Đừng có mơ!" Tiểu Kỳ ăn xong lau lau miệng, làm mặt quỷ, bất ngờ bị anh kéo vào lòng.
Thạch Lỗi sờ tóc Tiểu Kỳ và nói: "Em thử xem, xem anh xử lý em thế nào! Ha ha!" Nói xong, hôn mạnh cô một cái, sau đó nhìn đồng hổ, "Chà, anh phải đi rồi, lát nữa có người đến gõ cửa thì đừng sợ nhé, là một chiến sỹ." Nói xong, anh xoay ngưòi đi nhanh xuống tầng.
Tiểu Kỳ nấp sau rèm cửa nhìn xuống tầng, khi Thạch Lỗi chạy đi lại có thói quen dừng lại nhìn lên, sau đó là một tin nhắn gửi đến: Cô nương, cô thật tàn nhẫn, không thèm nhìn theo tôi.
Tiểu Kỳ đột nhiên phát hiện mình rất thích cách chăm sóc này của Thạch Lỗi, hoặc là nói rất yêu chiều, sự việc nhiều phức tạp này. Lý Manh Manh nếu biết trong hời gian ngắn mà mình đà động lòng thế này chắc chắn sẽ cười mình chẳng có dũng khí tẹo nào.
♥ Gặp tình địch trên đường
Khi ngồi trên xe, Tiểu Kỳ chợt nghĩ, biện pháp tàn nhẫn nhất để đả kích một người con gái là gì? Tự nhiên để cô ta phát hiện ra người đàn ông mà mình yêu nhất hóa ra không yêu mình. Nếu chỉ là hơi thích thì đả kích họ cũng bằng thừa, vì tình cảm chưa sâu nặng thì mức độ tổn thương cũng không nhiều. Giống như mẹ của Tiểu Vũ, cướp đi Phương Chung Sơn, bà Từ những năm đó giống như đã chết. Từ năm 17 tuổi Tiểu Kỳ đã nén giận vào lòng, muốn để Tiểu Vũ cảm nhận được mùi vị của bị cướp đi tình yêu. Đúng, trước mắt không thể để Tiểu Vũ biết người mà Thạch Lỗi thích là mình, nhất định phải để cô ta hy vọng, như vậy mới dần dần tăng thêm tình cảm với anh ấy, cuối cùng mới nói cho cô ta thực ra Thạch Lỗi không hề thích cô ấy, như vậy mới thú vị!
Cây ở hai bên đường dần dần lùi lại phía sau, Tiểu Kỳ đột nhiên đau bụng, đến trạm phục vụ vội vàng xuống xe. Khi cô vừa từ nhà vệ sinh ra ngẩng đầu lên giật mình, Tiểu Vũ vừa mới đi ra chuẩn bị rửa tay.
"Chị Tiểu Vũ, sao tình cờ vậy!" Tiểu Kỳ ngạc nhiên.
Tiểu Vũ còn chưa mở miệng nói thì mặt đã đỏ lên, miễn cưỡng nở nụ cười: \'Tiểu Kỳ, em đi đâu vậy, không đi làm à?"
"À, trong nhà đồng nghiệp của em có chút chuyện, chính là ở nông trường trước mặt. Em đại diện cho đơn vị đến thăm hỏi, đang trên đưòng về, chiều còn phải đi làm nữa!" Tiểu Kỳ cười thầm, "Mà sao chị không đi làm, đúng rồi ở tiệc gặp mặt lần trước không tìm thấy người thích hợp sao?"
"Ồ, chị, chị đến thăm một người bạn." Tiểu Vũ chầm chậm thốt ra được vài chữ.
Tiểu Kỳ ra kiểu suy nghĩ hồi lâu sau đó vỗ vào đầu nói: "Em biết rồi, là anh chàng quân đội mà lần trước chị nhắc đến đúng không? Em cũng nghe bố nói, đã thích một người bao nhiêu năm như vậy thì dũng cảm chút nửa đi! Đàn ông tốt giờ không còn nhiều, mau nắm lấy thôi! Hà hà."
"Ừ!" Tiểu Vũ gật đầu ngượng nghịu.
"Chị Tiểu Vũ, lần này, chắc chắn người đàn ông đó sẽ cảm động! Chị thử nghĩ xem, một người con gái chủ động đến thăm anh ta, ý đồ đã quá rõ rồi! Chị còn là giảng viên đại học, điều kiện tốt như vậy, chẳng lẽ anh ta lại không thích?" Tiểu Kỳ cười khoái chí.
"Ha ha, bố cũng nói vậy, hy vọng là vậy. Anh ấy nói bận nhưng chị vẫn dày mặt tìm đến." Tiếu Vũ nhẹ giọng.
Tiểu Kỳ vỗ lên vai Tiểu Vũ, và nói: "Đúng, đi thôi! Chà xe sắp chạy rồi, em phải lên xe thôi! Gặp lại sau!"