Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Điên Cuồng

Tình Yêu Điên Cuồng

Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341035

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1035 lượt.

cười: “Hôm nay bọn mình đi chụp ảnh cưới!”
“Cái gì? Ảnh cưới?” Manh Manh miệng chu lên, nhìn Tiểu Kỳ không dám tin là thật.
Tiểu Kỳ cười: “Manh Manh, xin lỗi, bọn mình cưới nhanh quá, chưa kịp nói với cậu.”
“Tiểu Kỳ, cậu theo mình.” Manh Manh như nghĩ đến điều gì, đột nhiên kéo cô ra ngoài.
Ở cửa nhà hàng, Manh Manh nghiêm túc: “Tiểu Kỳ, mình biết với cá tính của cậu nếu thích ai thì không thể nhanh thay lòng như vậy, rốt cuộc tại sao?”
Sự việc đến cơ nỗi như hôm nay cũng chẳng cần thiết nói gì nữa. Tiểu Kỳ cười mệt mỏi: “Không có, mình yêu anh ấy, là thật lòng!”
Ánh đèn ở cửa nhà hàng chiếu lên mặt Manh Manh, cô nhìn Tiểu Kỳ, nhìn một lúc quầng mắt bắt đầu đỏ lên.
Tiểu Kỳ vội vàng hỏi: “Manh Manh, cậu rốt cuộc sao vậy? Đừng như vậy!”
Manh Manh nói nhỏ: “Tiểu Kỳ, xin lỗi cậu! Mình có một việc vẫn giấu cậu, mới đầu, mới đầu có người tìm mẹ mình nói muốn điều tra cậu. Mẹ mới đầu từ chối, người đó nói là người nhà Thạch Lỗi, muốn biết việc của Tiểu Kỳ. Kết qủa nhân lúc mẹ mình đi rót nước liền lấy trộm quyển sổ ghi chép xin lỗi cậu, nếu không phải là mình suốt ngày kéo cậu đến tham gia tiệc gặp mặt, nếu không phải mẹ mình không đề phòng thì sẽ không…”
“Ha ha, không có gì, đều là số mệnh rồi! Manh Manh, đều đã qua rồi, mình không trách cậu và dì.” Tiểu Kỳ cười nhạt.
Manh Manh vừa nói vừa khóc: “Mình biết cậu và Thạch Lỗi thật lòng yêu nhau, mình, mình phải đi tìm anh ấy, nói cho anh ta toàn bộ sự thật.”
“Manh Manh!” Tiểu Kỳ kéo Manh Manh, nghiêm giọng, “mình phải gian nan lắm mới hạ được quyết tâm này, cậu biết không? Nếu hôm nay cậu dám đi, cả đời này mình sẽ không nhìn mặt cậu!”
“Tiểu Kỳ!” Manh Manh ôm cô khóc lớn, “mình đã vứt bỏ tình yêu, cậu không thể như vậy…”
“Tiểu Kỳ, đồ ăn đã mang ra rồi!” Vỹ Lợi ra gọi.
Tiểu Kỳ lau nước mắt, cười nói: “Manh Manh, mình quyết định rồi, điều này tốt cho cả mình và anh ấy. Cậu không cần quan tâm, hôm đó đến dự hôn lễ của mình nhé!”
Đặt làm váy cưới, chọn người trang điểm, mua nhẫn cưới… hôn lễ rất nhanh được sắp đặt. Sự việc điều động công tác của Tiểu Kỳ cũng hoàn tất, Tiểu Chân quả nhiên thực hiện lời hứa. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Kỳ nghĩ đã phụ lòng Vỹ Lợi, để mình phải nợ anh thêm một lần, đợi sau khi lên xe đi thành phố X sẽ nói với anh.
Hôn lễ cử hành tại khách sạn Bách Duyệt.
Tiểu Kỳ sáng sớm đi trang điểm, mặc váy cưới, ngồi trên chiếc giường cũ hơi lắc lư đợi Vỹ Lợi đến đón. Bà Từ bận rộn, sau khi người đến đón dâu đến mới ôm cô khóc. Người khác đều nói bà nhìn thấy con gái đi lấy chồng nên đau lòng. Chỉ có Tiểu Kỳ hiểu mẹ khóc vì mình gả cho một người mà mình không yêu, tổn thương đến người mình yêu thương nhất.
Đoàn xe hoành tráng chầm chậm cua một vòng. Tiểu Kỳ và Vỹ Lợi dưới sự chủ trì của MC mỉm cười cắt bánh, mắt cô luôn nhìn qua đám người, tuy biết rằng Thạch Lỗi sẽ không đến.
Tiểu Kỳ thay chiếc váy chúc rượu chấm hoa dài đến mắt cá, đeo giày cao gót cùng Vỹ Lợi đi chúc rượu. Không lâu sau trước váy chấm hoa bị giày của cô dẫm bẩn. Cô vội vàng đến nhà vệ sinh tháo giầy, đổi chiếc đế bằng, chỉnh sửa xong mới cầm túi đến trước gương trang điểm lại.
“Hôm nay rất xinh, váy cũng rất đẹp!” Câu nói lạnh lùng từ đối diện phòng vệ sinh truyền vào tai cô. Cô giật mình nhìn ra nơi đó, Thạch Lỗi cho tay vào túi, nghiêng đầu nhìn cô cười.
“Cảm ơn!” Tiểu Kỳ vội đi.
Thạch Lỗi cười ha ha: “Tiểu Kỳ gặp mặt vô số lần cuối cùng cũng đã kết hôn, không biết bao nhiêu đàn ông phải đau lòng! Ngốc thật, mình là một trong số đó, cho rằng vì yêu có thể bất chấp tất cả, thực ra chỉ là một kẻ dựa vào bề ngoài xinh đẹp không biết bao nhiêu tay, mình đúng là ngốc nghếch.”
Tiểu Kỳ cứng người, cô không muốn nói gì, quay người đi. Thạch Lỗi đến trước mặt kéo cánh tay cô: “Sao, sao cô không nghe lời tôi nói? Lẽ nào cô không phải loại người đó sao? Đoàn xe đón hoành tráng thật, chiếc xe BMW bóng loáng, cô vừa ý rồi chứ, Phương Tiểu Kỳ?”
Ngữ điệu của Thạch Lỗi chỉ là nhạo báng, góc mắt mang nụ cười lạnh lùng.
Tiểu Kỳ nghĩ trong đau khổ, tình yêu bỗng chốc tan biến, không biết có ai hiểu tất cả những gì mình đang làm?
“Phải, tôi rất vui!” Tiểu Kỳ không dễ dàng để thốt ra những chữ đó, còn may có người khác vào nhà vệ sinh. Cô vội vàng nhấc váy đi ra.
Vỹ Lợi đã uống say, lớn giọng cười với mọi người: “Tiểu Kỳ là của tôi, của tôi! Tôi yêu cô ấy, tôi yêu cô ấy!”
Người bên cạnh đều hò hét, có người đứng dậy hô: “Biết rồi, biết anh yêu cô ấy, ha ha ha!”
Tiểu Kỳ thở dài, lặng lẽ về phòng toilet, Thạch Lỗi đã đi rồi. Cô vào toilet tháo hoa tai xuống, rửa sạch son môi, sau đó đi xuống tầng.
Mải mê với tình yêu, con người dường như không còn để ý đến mùa đông hay hạ, chỉ còn lại là tình ý ngọt ngào trong tim. Đã từng yêu mãnh liệt, đến giờ là sự cô độc đau đớn, chạy trốn tình yêu. Tiểu Kỳ lại lần nữa hồi tưởng lại thời khắc ở bên Thạch Lỗi, sau khi về nhà nhanh chóng rửa mặt thay đồ, cùng bà Từ dắt xe đi sân bay.
“Không nói với bố mẹ con một tiếng sao?” Bà Từ đầy tâm sự.
Tiểu Kỳ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ