
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341033
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1033 lượt.
trong lòng nghĩ tình cảm của mình không viên mãn, vậy đi gặp người khác nói chuyện tự an ủi mình.
Bầu trời của Tây Tạng tươi sáng, bao la. Tiểu Kỳ hơi nhắm mắt lại đi trên đường Bát Giác, phát hiện ra bước chân mình thật vội vã. Mặt trời lười nhác, từng bước chân nam nữ bên nhau, trên con đường chuyền kinh truyền thống của tộc Tạng này, đâu đâu đều mang màu sắc tôn giáo. Nếu còn muốn tìm kiếm Makye Ame trong truyền thuyết thì hãy đến quán Makye Ame, ánh mắt trở nên mơ mộng dưới ánh mặt trời ban trưa.
Tiểu Kỳ cười cười, trong lòng nghĩ, Makye Ame có lẽ chỉ là một cô gái bình thường, không chừng chỉ là người có nụ cười nhạt bước qua ông ấy khiến ông ấy khó để quên? Tâm trạng Tiểu Kỳ đan xen, đứng dậy chuẩn bị mời một vị khách du lịch làm bạn cùng mình, liền thấy phía đối diện dường như bán trang sức bạc của tộc Tạng rất đẹp, cô hưng phấn đến đó, không cẩn thận va phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu Kỳ nhặt kính lên, cười xin lỗi.
Đối phương giật mình, run giọng: “Tiểu Kỳ!”
Tiểu Kỳ toàn thân run lên, ngay cả tiếng “Tiểu Kỳ” dường như còn mang nỗi đau và sự mệt mỏi của tình yêu từ ba năm trước truyền lại. Cô ý thức được vội vàng đeo kính đáp lại, “anh nhận nhầm người rồi!” Sau đó quay đầu chạy.
Tại sao phải chạy, Tiểu Kỳ cũng chẳng rõ. Thực ra năm đó sau khi chạy trốn, cô thỉnh thoảng trên phố gặp người mặc quân phục là thất thần cả ngày. Nỗi đau, sự ngọt ngào từ từ chút một mờ dần theo thời gian, cô lần nữa nhìn thấy người mặc quân phục màu xanh lục cũng có thể thản nhiên đối diện. Nhưng hôm nay cô mang những ký ức và nỗi đau của tình yêu, cho rằng tất cả đã thành quá khứ lại gặp phải Thạch Lỗi giữa trời Tây Tạng. Quân phục xanh lục quen thuộc từ lâu khiến cô choáng váng.
“Tiểu Kỳ!” Thạch Lỗi vội vàng đuổi theo.
Tiểu Kỳ vội vàng, vốn ở Tây Tạng ngay cả hơi thở cũng không thể dễ chịu như trong nội địa lại gặp oan gia này, chạy như sợ mất mạng. Cô hoảng sợ chạy đến một ngõ nhỏ, Thạch Lỗi đứng ở ngõ đó, cười: “Đây là ngõ cụt!”
“Anh!” Tiểu Kỳ buồn nhìn Thạch Lỗi, mấy năm không gặp, anh gầy đi nhiều, da cũng đen đi, khuôn mặt dường như đỏ hơn, sần hơn. Cô thở mạnh: “Anh muốn như thế nào, âm hồn không bay đi!”
“Anh muốn như thế nào? Anh giận đến nỗi muốn treo em lên dùng roi đánh cho một trận.” Thạch Lỗi cắn răng phồng mà nói.
Tiểu Kỳ hít ngược một hơi, lắp bắp: “Em, em không giết cả nhà anh, đáng tội đó sao, đồ độc ác!”
Thạch Lỗi từ từ đi đến, nhìn cô, lắc đầu cười: “Vẫn là mồm năm miệng mười, anh bị em hại vẫn chưa đủ sao? Sau khi thất tình anh chủ động đến Tây Tạng. Một người đàn ông đơn thân 30 tuổi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần cũng bình thường, ngoài đi làm, tan làm, tăng ca thì đánh bài với chiến hữu. Không có bạn gái, càng không nghĩ đến kết hôn, em nói xem không phải em hại thì là gì?”
“Em, em!” Thực ra Tiểu Kỳ vừa nghĩ bi quan nhìn Thạch Lỗi khỏe mạnh như vậy, có lẽ đã cưới một cô gái tộc Tạng, không chừng đã làm bố rồi, còn mình đơn thân, phiêu bạt như cô hồn dã quỷ. Đột nhiên biết anh chưa kết hôn, trong lòng vui mừng, lại nghe nói anh chưa yêu, cô thấy muốn cười. Muốn cười mà không dám để anh phát hiện ra, nhưng mép miệng vẫn không nhịn được vểnh lên.
Thạch Lỗi nghiêng đầu nhìn Tiểu Kỳ, nghiêm giọng: “Không được cười! Để anh nghĩ xem treo lên trước để đánh để giải hận trong lòng hay khóa tay em lại làm vợ anh?”
“Ha ha ha!” Tiểu Kỳ cuối cùng không nhịn nổi: “Một người đàn ông hơn 30 tuổi vẫn chưa kết hôn chắc chắn là đồng tính rồi! Đàn ông thích đàn ông thì không thể kết hôn với phụ nữ.”
“Đồ xấu xa!” Thạch Lỗi nhìn về phía sau, kéo Tiểu Kỳ, cô không kịp đề phòng ngã vào lòng anh.
Tiểu Kỳ máu nóng trào lên, đầu óc choáng váng, nhìn ánh mắt giận dữ của Thạch Lỗi ở rất gần, trong mắt là nỗi nhớ nồng nhiệt. Mùi cỏ thơm đã rất lâu rồi bỗng chốc lại luồn vào mũi cô, khiến cho cô mềm nhũn. Cả tay anh ấm nóng, cầm chắc tay cô, môi anh run lên, thủ thỉ: “Đừng đi, được không? Ít nhất tối nay anh tìm một chỗ cho em ở, muốn nói chuyện cùng em!”
“Em… Em!” Tiểu Kỳ miệng khô lưỡi khô, đến hít thở cũng không thông, cô gật nhẹ.
Có hay không một loại tình cảm khiến cho bạn phấn chấn trở lại, có hay không một màu sắc thâm trầm đến mức khiến bạn vì sự ấm áp của sinh mạng là rơi lệ! Tiểu Kỳ nhìn lên bầu trời Tây Tạng trong xanh, trong lòng cảm xúc dâng trào, là tình yêu, chính là tình yêu.
Tâm trạng của Thạch Lỗi dường như rất ổn, trên đường đi Tiểu Kỳ kể rất nhiều thông tin về Thạch Lỗi trong mấy năm nay. Tiểu Kỳ nhìn anh, niềm vui tận sâu trong lòng khiến cô mê đắm.
Vẫn giống như trước kia, phòng của bộ đội rất sạch sẽ, đặt những đồ dùng đơn giản, Thạch Lỗi cười tít hôn lên trán cô nói: “Đợi nhé, anh đi lấy đồ rửa mặt cho em. Tối nay ngủ với anh nhé, được không?”
Tiểu Kỳ xì một tiếng: “Đồ háo sắc, đừng có mơ!”
Thạch Lỗi cười bước đi, lần này Tiểu Kỳ nhìn ra cửa sổ, anh xuống tầng vẫn quen nhìn lại. Nhìn thấy Tiểu Kỳ đang đứng ở cửa sổ nhìn theo, anh hưng phấn vẫy tay như một đứa trẻ, sau đó chạy về trước.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Kỳ lạ,