
Tác giả: LeoAslan
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341037
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1037 lượt.
gỡ bỏ những ngón tay cô ôm ghì lấy anh, từng ngón, từng ngón…
Anh nhớ lại hôm mùng Một, anh không nghe cô giải thích, một mực nghĩ rằng cô đến viện phúc lợi với ý đồ xấu xa, tàn nhẫn nói với cô: “Dù cô có lộ ra vẻ mặt yếu đuối vô tội lần nữa cũng chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm…”
Và còn cháo hạt kê, cô nấu cháo cho anh, anh nôn ra hết, lạnh lùng trách mắng cô: “Mấy chuyện vô bổ, sau này đừng làm nữa…”
Hai tay Cố Hạo Ninh bấu chặt vào tay vịn xe lăn, lớp rìa bằng nhựa cứng đâm sâu vào da thịt anh, dòng máu đỏ nhuộm tay nắm màu nâu sang màu tối thẫm nhưng anh chẳng hề nhận ra.
Anh đã làm những gì? Lạnh lùng xua đuổi, bạc tình cự tuyệt, tàn nhẫn làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, anh đối với cô chỉ có mắng chửi, chà đạp, sỉ nhục, giày vò…
Còn cô lại âm thầm chịu đựng hết lần này đến lần khác, luôn kiên trì chờ đợi, từ đầu chí cuối. Cố Hạo Ninh nhớ lại, sau khi biết được sự thật về chuyện hiến thận, anh hỏi cô nguyên nhân, cô đáp rằng: “Bởi vì em không muốn rời xa anh.”
Anh chỉ cảm thấy lồng ngực như bị một cây búa lớn giáng mạnh xuống, đập thủng một lỗ, vô số băng tuyết cuốn theo hơi lạnh rét buốt thấu xương cuồn cuộn trào ra từ vết thương sâu hoắm như lỗ đen kia… Mọi thứ trong chớp mắt sụp vỡ tan tành, phút chuốc cả thế giới dường như đều hoá thành tro bụi…
Cố sức thở hổn hển, Cố Hạo Ninh vẫn cảm thấy ngột ngạt khôn cùng, mỗi hơi thở như hàng ngàn hàng vạn kim châm xuyên qua cổ họng, đâm vào con tim. Không rời xa, không rời xa, anh tồi tệ nhường kia, làm tổn thương cô sâu sắc, vậy mà cô vẫn không rời xa, dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy sinh mạng của anh, tự nguyện rút lui để cho anh được tự do, một mình gánh lấy mọi nguy hiểm chỉ để giữ lại đứa con của hai người, bụng mang dạ chửa ngàn dặm xa xôi bay đến bên anh chỉ để giúp anh vượt qua cơn nguy khốn…
Tại sao… tại sao cô luôn ngốc nghếch, luôn khờ dại như thế? Nhẫn nhục chịu đựng, chờ đợi, hy sinh, tại sao cô có thể như thế, hết lần này đến lần khác bất chấp tất cả, đến chết không thôi?
Đôi mắt đỏ đau đớn nhìn trừng trừng đèn phẫu thuật mãi không chịu tắt kia, Cố Hạo Ninh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy, chiếc đèn đỏ rực đến chói mắt kia như ngọn lửa rợn người, in vào con tim anh, đến khi nơi ấy đều bị thiêu đốt đến vỡ tan thành trăm mảnh…
“Ra rồi, chị dâu ra rồi!”
Đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt, Đinh Hồng vội đẩy Cố Hạo Ninh đi về phái bác sĩ mổ chính.
“Vợ tôi… vợ tôi, cô ấy…?” Giọng Cố Hạo Ninh run rẩy, nói không tròn câu. Ánh mắt tràn ngập hy vọng, khẩn khoản đến mức nhún nhường khiến bác sĩ trong vô thức ngoảnh đầu đi, không đành đối diện.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!” Bác sĩ tháo khẩu trang, ánh mắt mệt mỏi cũng trĩu nặng u buồn. “Giữ lại được đứa trẻ nhưng còn thai phụ, cơ thể cô ấy có thể gắng gượng đến hôm nay thực sự đã là cực hạn rồi… Hai người vào gặp chị nhà lần cuối đi!”
Y tá phía sau bèn bế đứa trẻ sơ sinh đỏ hòn đến cạnh Cố Hạo Ninh, anh như chẳng hề trông thấy, chỉ đờ đẫn ngẩng lên, ngơ ngác và hoang mang hỏi Đinh Hồng bên cạnh: “Bác sĩ đó nói, cô ấy sắp chết rồi à?”
“Anh Ninh, chị dâu… em đẩy anh vào gặp chị ấy nhé!”
Đinh Hồng muốn nói vài lời an ủi Cố Hạo Ninh nhưng phát hiện mọi ngôn từ đều trở nên xáo rỗng. Cậu xoay mặt đi, không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Cậu chỉ có thể cắn chặt môi, đè nén bi thương, đẩy Cố Hạo Ninh đến bên giường của Lâm Nhược Kỳ trong phòng mổ, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, y bác sĩ đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Nhược Kỳ cô đơn nằm ở đó, ánh đèn trắng toát rọi trên người cô, trông an lành và hiền dịu biết bao, như nàng thiên sứ thánh thiện.
“Bác sĩ nói là con gái. Em đã nhìn thấy chưa?”
“Ừ, đứa bé không sao, em vẫn chưa kịp nhìn kĩ.”
Cố Hạo Ninh nắm lấy tay cô, khẽ khàng áp lên má mình. Tay cô lạnh buốt như đã mất đi hơi ấm, anh cầm bàn tay mịn màng, trắng nhợt kia, không ngừng cọ vào mặt như muốn dùng cách này để níu giữ chút hơi ấm đang mau chóng biến mất.
“Hạo Ninh, đừng đau buồn, em vui lắm, có thể sinh cho anh một đứa con, đứa con của chúng ta…”
“Không, anh không cần con của chúng ta, anh cần em, anh chỉ cần em!” Những giọt nước mắt nóng hổi lã chã rơi xuống, gương mặt trước mắt nhoè đi trong màn lệ ướt nhoà. “Tiểu Phong… Là em phải không? Có phải em không? Tiểu Phong, anh xin lỗi…”
Đôi mắt buồn bã của cô phút chốc như thắp lên pháo hoa rực rỡ, sáng ngời.
Cô nhớ đến lời thì thầm của Hắc Vô Thường bên tai ban nãy: “Ngươi sắp phải rời khỏi nhân gian rồi, lời thề kia, ngươi có thể không cần tuân thủ nữa. Cứ xem như ta thoả mãn tâm nguyện cuối cùng trước khi ngươi chết vậy.”
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, cô nở nụ cười dịu dàng, ánh sáng nơi đáy mắt chầm chậm tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại sự yên bình đến tĩnh lặng, tất cả những quấn quýt khắc cốt ghi tâm kia đều chìm sâu dưới đáy hồ băng giá sâu hun hút, không gợn chút sóng ngầm.
“Không phải!” Cô như chỉ nói ra một sự thật hiển nhiên đến không thể hiển nhiên hơn. “Em không phải Tiểu Phong, là Nhược Kỳ, Lâm Như