Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Kim Tử

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1342073

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2073 lượt.

g cả lên, quyết định làm giúp, để ông khỏi phải mất công. Người đàn ông ngàn lần đội ơn hai tay đưa giấy tờ vào. Sổ hộ khẩu thì đưa cho chị Trương lên mạng xác minh, Mễ Dương kiểm tra bản đăng ký, nhìn lướt qua cái liền ngây ra, nhìn kỹ lại thì, “Khục”, Mễ Dương phì cười.
Chu Lượng thấy lạ, bèn thò tay cầm lên xem rồi cũng phá lên cười ha hả, “Bác này, mẫu này là bác điền à?” Người đàn ông không hiểu chuyện gì, chỉ biết cười xòa: “Tôi đến lớp 2 cũng chưa học hết, là con trai điền giúp tôi đấy, nó học hết lớp 5 rồi, sao thế, sai à?”. Chị Trương đang giở hộ khẩu cũng thò đầu ra xem, Chu Lượng nín cười chỉ vào cột tình trạng chính trị, chỉ thấy trên đó viết hai chữ to viết nắn nót từng nét một “Rất gầy.”
“Ha ha ha” bà Vi và Vi Tinh vừa nhắc chuyện ban nãy là bắt đầu không nhịn được cười, ông Vi tức tối nói: “Bà bảo ông già đó mắt mũi thế nào chứ, có tóc giả nào mà thế này không?!”, ông vừa nói vừa túm thật lực đám tóc ngắn ngủn. “Ai bảo ông ngày nào cũng đỏm dáng cơ!”, bà Vi quệt nước mắt chảy ra vì cười ở khóe mắt, “Ngày nào cũng thế, vừa sáng ra, mặt không rửa, việc cũng không làm, chỉ chăm chăm lo cho mấy sợi tóc ấy!”. Ông Vi hừ một tiếng không dám nói tiếp, lặng lẽ uống bia.
Vi Tinh cuộn tròn trên sô pha vui không để đâu hết, cô biết bố già đắc ý nhất là ở bộ tóc, những người tầm tuổi ông đa số tóc đều rụng mất một phần ba rồi, chỉ có ông là còn nguyên một đầu tóc đen, thỉnh thoảng mới có vài sợi tóc bạc, cũng bị ông nhổ tiệt cả. Vi Tinh từng hỏi: sớm muộn gì đống tóc ấy cũng bạc, đến lúc ấy có nhổ hết được không? Ông Vi đáp rất dứt khoát: Đến lúc ấy bố cạo trọc đầu luôn! Tóm lại là không đội trời chung với tóc bạc.
Còn đang mải cười, thì điện thoại reo vang, là tin nhắn của Mễ Dương: “Sắp về đến dưới nhà rồi!”. Vi Tinh gập điện thoại lại cười hì hì hỏi bà Vi: “Mẹ, bố mẹ còn chưa đi dạo sao, giờ là mấy giờ rồi?”. Ông Vi lập tức hưởng ứng, “Ôi, đã hơn tám giờ rồi, bà xã à, mau đi thôi, đi dạo về ngủ cho ngon!”. Bà Vi trợn mắt, cố ý nói: “Tôi hôm nay hơi mệt, không muốn đi, hay là thôi?”.
Vi Tinh giả bộ cười ngây ngô, không nói gì, vị thần hộ vệ là ông Vi lập tức hành động, trước tiên là lấy áo khoác cho vợ, kế đến là vỗ ngực: “Không sao, không đi được thì tôi cõng bà dạo!”, “Khì khì!”, Vi Tinh nín cười. “Ai thèm ông cõng chứ?”, bà Vi nổi cáu. Ông Vi cười xòa, “Ừ, bà ôm cũng được, không phải khách sáo, mời.” Vừa nói vùa lôi bà Vi ra ngoài cửa, nhân tiện nhét Triết Triết vào túi đi dạo cùng luôn, lúc đóng cửa còn thấy Vi Tinh đang cười hề hề.
“Ông cứ bênh nó nhiều vào.” Bà Vi bước xuống tầng vẫn không quên trách cứ chồng. “Suỵt!” Ông Vi ra hiệu bảo bà nói khẽ thôi, rồi lôi vợ xuống thêm một tầng nữa mới nói: “Bà cũng thật là, rõ ràng biết lát nữa Mễ Dương sẽ sang nhà, còn cứ phải nói trắng ra mới được à?”, “Tôi bực là bực ở chỗ đấy!”, bà Vi không hề nao núng, “Ông xem yêu đương quang minh chính đại, sao lại cứ phải là chúng ta tạo điều kiện, nhà đối diện thì không biết dành chỗ chắc? Có ý gì chứ, nếu không thích thì nói sớm ra, đừng có mà con gái tôi chưa gả đã xem thường nhau rồi.”
“Bà xem bà nghĩ đi đâu thế, con rể thân với chúng ta còn không tốt hay sao? Lẽ nào bà muốn Vi Tinh thân với nhà họ, cho chúng ta ra rìa? Bà nói xem bọn nó muốn gần gũi với những người thấu tình đạt lý hơn, hay là… hả? Phải không nào, tương lai còn dài lắm…”, ông Vi ra vẻ chỉ đường dẫn lối. Bà Vi nghĩ thấy cũng có lý, nếu có thể giành Mễ Dương về phía mình, thì bà nhà đối diện kia lại chẳng… Nghĩ tới cảnh tượng đó, bà Vi hài lòng bước xuống lầu.
Mễ Dương vừa vào phòng đã bị bắt vào nhà vệ sinh rửa tay, xong mới được phép trèo lên sô pha, cùng hưởng thảm điện với Vi đại tiểu thư. Hệ thống sưởi ấm của tiểu khu năm nay suốt ngày có vấn đề, lúc được lúc không, nhiệt độ trong nhà chẳng khác ngoài trời là mấy. “Ôi chao, lạnh cóng cả rồi.” Vi Tinh cắn răng kêu lên, Mễ Dương liều mạng, ôm chặt lấy Vi Tinh, cố tình ghì cái mũi lạnh buốt vào cổ Vi Tinh, một luồng hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy anh. Mễ Dương trong lòng nở hoa, thảo nào lúc trước mấy anh em lấy vợ rồi đều nhanh nhanh chóng chóng về nhà, cảm giác được ôm vợ vào lòng sau một ngày vất vả thật sung sướng biết bao!
“Nói mau, cậu mua cho tớ cái gì nào?” Anh cười hỏi, Vi Tinh không vùng ra được đành trợn mắt nhìn anh, ngả ra đệm tựa sô pha lôi ra một túi đồ. Mễ Dương cầm lên xem, là một túi tất, màu sắc cũng được, màu ghi, nhưng sao trông cứ thấy thế nào ấy, xé vỏ ngoài ra xem, “Ha!”, Mễ Dương phì cười, “Sao tất mà còn chia đủ năm ngón thế này?”, Vi Tinh toe toét, “Ngộ không? Hôm nay tớ lấy ở chỗ Á Quân về đấy, cậu mau xỏ vào tớ xem nào!”
Mễ Dương lập tức lột đôi tất đang đi ra, xỏ đôi mới vào, năm ngón chân lần lượt in hình cừu vui vẻ và sói xám, cử động một cái trông lại càng hay. Mễ Dương nhìn trái nhìn phải rồi cười nói: “Cũng được, tớ về phải chăm chỉ luyện cho ngón chân linh hoạt, để lần sau cậu bảo tớ làm việc gì, có thể dùng ngón chân làm là OK rồi!”
Vi Tinh vui mừng hết cỡ, lấy ngón chân mình giẫm lên sói xám ở ngón cái Mễ Dương, ầm ĩ một lát