Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Mộng Chân

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341113

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1113 lượt.

nhất cũng nên giao cho tôi vai nữ phụ đúng không? Tôi cũng hiểu rằng ai cũng muốn thành công, cơ hội không phải thứ dễ dàng mà có được.
Thay quần áo xong có thể trở về nhà. Tổ kịch còn phải cho nhiều người khác thử vai, ba người chúng tôi về nhà chờ kết quả là được rồi.
Chị Đồng Đồng không để cho tôi về nhà, khăng khăng kéo tôi tới công ty, vừa kéo còn vừa mắng: "Ai kêu em tùy tiện "cởi" như vậy hả? ! Có phải quá diêm dúa lòe loẹt rồi hay không!"
Tôi hung hăng hắt hơi một cái, nói lầm bầm: "Rõ ràng là rất sexy nhưng lại "bị" đi theo phong cách trẻ con ngây thơ đúng là đau thương không dậy nổi. . . . . ."
Thì ra chị Đồng Đồng kéo tôi trở về công ty, là muốn mang tôi tới phòng thu âm thử giọng. Khụ, nói ra thật xấu hổ, ban đầu để có thể thuận lợi gia nhập Tinh Huy, không muốn bị mất mặt nên trên sơ yếu lý lịch tôi khoác lác mình có tài ca hát. Trên thực tế, bạn nhìn khuôn mặt âm trầm của chị Đồng Đồng có thể hiểu tài năng ca hát của tôi giỏi tới đâu.
Thật ra thì tôi hát cũng không phải rất khó nghe, chẳng qua là không có kỹ xảo mà thôi, hát tình ca thì khóc nức nở, chỉ thích hợp hát nhạc vui vẻ. Nhưng ca khúc chủ đề cũng vậy mà nhạc đệm cũng thế, đều là những ca khúc trữ tình lay động lòng người, tôi hoàn toàn không thích hợp.
Chị Đồng Đồng vốn tính toán như vậy: coi như tôi không được chọn làm nữ chính, thì cũng có thể hát một vài ca khúc trong phim, như vậy thì có thể dễ dàng xuất đạo rồi. Nhưng thật ngại quá, tôi để cho chị phải thất vọng rồi
Đang lúc chị Đồng Đồng định hung hăng giáo huấn tôi một bài, thì tin tốt từ trên trời rơi xuống.
Tôi được chọn.
Là nữ chính a.
Chỉ là, tôi có chút khó chịu. Bởi vì nghe nói ban đầu nữ chính mà Doãn đạo diễn chọn không phải là tôi, mà là Chu Duệ Vũ. Là yêu nghiệt Chung Dịch An nói với Doãn đạo diễn để cho tôi diễn.
Chị Đồng Đồng sờ sờ cằm, giúp tôi phân tích: "Đại khái là bởi vì từ khi Chung Dịch An xuất đạo tới nay nhân khí vẫn rất cao, Doãn đạo diễn không muốn đắc tội đại minh tinh như hắn nên đã đồng ý. Hơn nữa chính là, đây không phải lầm đầu tiên Chung Dịch An hợp tác với Doãn đạo diễn, nghe nói bọn họ có quan hệ không tồi, Doãn đạo diễn nể mặt Chung Dịch An, nên mới chọn cây củi mục như em."
Sau đó tôi cũng học bộ dáng của chị Đồng Đồng sờ sờ cằm, nói: "Theo em phân tích, Chung Dịch An đã yêu em rồi ."
Tôi né tránh cái gõ đầu của chị Đồng Đồng, xoay người soi gương không có chút hình tượng nào nhe răng nói: "Chị Đồng Đồng, lần trước chị nói nếu muốn phẫu thuật thẩm mĩ thì nói với chị một tiếng chị sẽ liên hệ giúp em không phải sao? Em cảm thấy bọng mắt của em hình như quá lớn, lên hình sợ rằng sẽ không đẹp a, Chị giúp em liên lạc với bác sĩ."
Chị Đồng Đồng đối với kết luận của tôi vẫn canh cánh trong lòng, vì vậy hung hăng mắng: "Cút!"
Lời đồn rất nhanh liền được Doãn đạo diễn đích thân đính chính. Ông gọi mấy diễn viên chính chúng tôi ra ngoài tụ tụ họp một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Bàn về kĩ năng diễn xuất cùng tuổi tác, đúng là Chu Duệ Vũ thích hợp làm nữ chính hơn tôi, Doan đạo diễn cũng tính toán để cho Chu Duệ Vũ đảm nhận vai nữ chính. Nhưng Chung Dịch An nói mấy câu, liền khiến ông thay đổi chủ ý.
Hắn không phải nói cái gì tốt đẹp về tôi, chẳng qua là rất bình tĩnh phát biểu một sự thật: "Bọng mắt của Nhan tiểu thư lớn hơn Chu tiểu thư."
"Muốn có bọng mắt thì hóa trang cũng có thể hóa ra mà."
" Chủ đề của《 Dục Sắc 》 là chân thật. Cho nên điều chúng ta cần chính là chân thật, cho dù chỉ là bọng mắt cũng muốn là thật."
Tôi điên rồi. . . . . . Tôi hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề khiến tôi khổ não bấy lâu nay là bọng mắt bây giờ lại giúp tôi!
Bất kể nói thế nào, thì Chung Dịch An cũng đã giúp tôi. Vì vậy lúc ăn cơm, tôi mềm mại giơ ly rượu lên hướng hắn ngỏ ý cảm ơn.
Chung Dịch An phối hợp cũng uống một ngụm rượu trong chén, đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói: "Một ly rượu, có phải rất không có thành ý hay không?"
Ta híp mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nghĩ xem muốn thứ gì?"
Hắn đưa tới một tấm thẻ.
Là thẻ Công Hành, thẻ Nông Hành, hay là thẻ China Contruction Bank?
Tôi trông thấy thẻ đại não liền trống rỗng, vội vàng nhận lấy. Mở ra nhìn, lại là —— thẻ mở cửa phòng!
Trước mặt mọi người, hắn muốn làm cái gì!
Tôi đang muốn giận, lại nghe hắn cười ha ha nói: "Áo khoác của tôi để ở trong phòng rồi, người đại diện xin nghỉ, trợ lý thì ở trong phòng vệ sinh hơn một canh giờ, không yên tâm nhờ người khác, liền phiền hà Nhan tiểu thư đi lấy giúp."
. . . . . .
Tôi cảm thấy, tôi hoàn toàn là bị hắn đùa giỡn.
Không phải là cái loại đùa giỡ trai gái, mà hình như hắn rất hưởng thụ dáng vẻ mất mặt của tôi, suy nghĩ biện pháp để cho tôi tự cảm thấy mất thể diện.
Nhưng mà, nếu như Chung Dịch An không bảo tôi đi lấy áo khoác cho anh ta, thì tôi cũng không biết được Chu Duệ Vũ ghê tởm như thế nào.
Tổ kịch bao trọn tầng một, phòng của hắn ở tầng hai, cũng không tính là cao, vì vậy tôi không đi thang máy mà định đi bộ lên. Vừa mới bước lên bậc thang thứ hai, tôi b


Old school Easter eggs.