The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Mộng Chân

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341115

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1115 lượt.

ng xe. Nhẫn kim cương của hắn suýt chút nữa chọc mù mắt chó của tôi!
Hắn vươn tay về phía tôi, hơi cau mày hỏi: "Không sao chứ?"
Trong lòng tôi khẽ động, những lời này của hắn giống y đúc trong kịch bản, không bằng nhân tiện tiếp tục diễn, đỡ phải diễn lại một lần nữa.
Tôi đau đến muốn chết, nhe răng trợn mắt nói: "Làm sao sẽ không có việc gì? ! Ta hiện tại cảm giác cả người đều đau , xương khớp đều muốn rụng rời ra ngoài. Ngươi, nhanh lên đưa ta đi bệnh viện!"
Chung Dịch An hơi ngẩn ra, không nghĩ rằng tôi sẽ thuận thế tiếp tục diễn. Nhưng hắn là một lão diễn viên , rất nhanh liền hiểu ý của tôi, nhập vào nhân vật: "Xem ra ngươi vẫn còn rất trẻ, tính khí vẫn còn trẻ con. Bất quá ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng nha, không giống như là có chuyện a."
Cánh tay tôi mềm nhũn, ngửa mặt nằm ở trên đất tạo thành một chữ trạng lớn, dáng vẻ không đếm xỉa đến việc khác: "Không được, ta sắp chết rồi!"
. . . . . .
Cuối cùng đối với cảnh diễn lần này. Doãn đạo diễn trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, cười híp mắt tán dương: "Khinh hàm, cảnh này diễn rất giống như thật a!"
Giống như thật, ép em gái ngươi thật!
Giống như thật ===chị đây khổ ép sẽ thật sự đau chết đấy!
Chung Dịch Anh tự mình đưa tôi tới bệnh viện. Hắn giống tên thiểu năng trong lời nói của Kỷ Gia Khiêm đeo kính râm cúi đầu, dáng vẻ chỉ sợ người khác không biết mình là đại minh tinh.
Y tá không ngừng liếc Chung Dịch An, giọng nũng nịu nói: "Tiên sinh, bạn gái ngài chẳng qua là. . . . . . rách, rách da. . . . . . Nghỉ ngơi một ngày sẽ không chuyện gì."
Tôi trừng mắt nói: "Ai là bạn gái anh ta? Ta là mẹ hắn!"
Chuông dịch an gật đầu nói: "Lão mẹ nói đúng lắm."
Y tá lập tức đổi lời nói: "Tôi. . . . . . Tôi phải đi lấy thuốc cho bá mẫu. . . . . ."
Khóe miệng tôi co rúm, liếc Chung Dịch An một cái nói: "Đại thiếu gia ngài mau mau trở về, cám ơn sự tốt bụng của người, nô tỳ vô cùng cảm kích. . . . . . Công ty nô tỳ định hướng nô tỳ đi theo phong cách thanh thuần, một khi bị người khác phát hiện nô tỳ ở đây cùng với người, ta liền GAME OVER!"
Chung Dịch An khóe miệng co quắp: "Thanh. . . . . . thanh thuần sao?"
Ta trừng mắt nhìn, dáng vẻ vô tội.
Chung Dịch An không thể nhịn được nữa, rốt cục chịu đựng buồn nôn rời đi.
Sau khi cầm thuốc tôi liền bò dậy thuê xe đi về nhà. Thật ra thì vết thương kia cũng không phải rất nghiêm trọng, không có thương gân động cốt, chẳng qua là da thịt bị xây xát một chút. Vừa đúng cảnh quay hôm nay đã kết thúc, tôi liền vui sướng hài lòng định về nhà ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt.
Ai ngờ còn chưa có vào tới cửa, Kỷ thiếu gia truyền tôi tới yết kiến: "Tôi phái tài xế đến đón em."
Ta không khỏi liền muốn nóng nảy, hồi phục nói: "Bản nhân đã chết!"
Đại khái bảy tám phút sau, tôi đã ngã xuống trên giường, Kỷ thiếu gia lại nhắn tin đến: "Quỷ biết trả lời sao?"
Tôi mệt mỏi phải cả người mềm nhũn, liền mơ mơ màng màng viết xuống bốn chữ: "Không phải bản nhân. . . . . ."
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Tôi ngủ được một ít, trở mình một cái, xoa ánh mắt cất giọng hỏi: "Người nào?"
Thanh âm trầm thấp của Kỷ thiếu gia xuyên qua cánh cửa truyền vào: "Là tôi."
Tôi tức giận nói: "Vạn tuế gia, nô tỳ đến tháng, mời ngài đi cưng chiều tỷ muội khác!"
Sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, Kỷ Gia Khiêm rốt cục không nhịn được nói: "Nếu như bây giờ em không mở cửa, tôi không xác định ngày mai sẽ đối với em làm ra những chuyện gì đâu."
Tôi giả vờ kiên trì đến bây giờ. Vừa nghe đến lời này, cả người tôi giống như chạm phải điện, bất chấp vết thương ở trên người lập tức liền nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.
Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm giống như cái xác chết cứng đờ, thẳng tắp đè ép về phía tôi
Tôi bị đụng ngã!
Hắn đem tôi đẩy lên trên ghế sa lon, thuận tay kéo ra mái tóc dài của tôi, giống như Vampire nhắm đến môi tôi tận tình gặm nhấm cùng chiếm đoạt. Tôi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn hôn tôi.
Theo bản năng tôi ôm lấy hông hắn, nhàn nhạt hôn trả lại.
Tôi không phải thiếu nữ ngây thơ, nụ hôn đầu đã sớm biến mất vào mùa hè năm tôi mười sau tuổi cùng mối tình đầu. Tiếp nhận một cái hôn mà thôi, không tính là thua thiệt?
Môi của hắn bắt đầu đi xuống, ở trên xương quai xanh của tôi hoặc nông hoặc sâu lưu lại dấu vết. Tôi sợ ngày mai quay phim bị người khác phát hiện, liền vội vàng đẩy hắn ra.
Ai ngờ Kỷ Gia Khiêm chợt vén áo tôi lên. Sau lưng tôi bỗng nhiên lành lạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay không an phận của hắn. Hắn rốt cục ngừng lại, ánh mắt hẹp dài sáng ngời có chút mờ mịt nhìn về phía tôi.
Trong lòng tôi không khỏi mềm nhũn, lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải anh rất ghét áo ngủ của tôi sao?"
Hắn nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi của tôi, ánh mắt trở mê hoặc: "Cởi nó ra sẽ không chê bai ghét bỏ nữa."
Tôi không nói gì mặc hắn giống như bóc vỏ trứng cởi áo ngủ của tôi ra, chẳng qua là thời điểm hắn rút ra dây lưng, tôi thật sự là không nhịn được đau rên rỉ một tiếng, oán giận nói: "Đau !"
Hắn lúc này mới phát giác có cái gì không đúng,