
Tác giả: Mộng Chân
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341118
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1118 lượt.
cả đạo cụ thu lại, tôi và Chung Dịch An được đưa vào trog xe, lái xe liền phóng đi.
Ngoài xe, có nhân viên làm việc trong tổ kịch kiên nhẫn giải thích: "Thật xin lỗi, kế hoạch có thay đổi, chuông ít còn có thông báo muốn đuổi, sáng hôm nay diễn không làm phiền."
Trong lúc tiếng oán thán và tiếng khóc dậy lên như sấm. Chung Dịch An ngồi bên cạnh tựa như không có gì, không biết đang suy nghĩ cái gì cười như không cười không phù hợp với hoàn cảnh bây giờ.
Cùng hắn chen chúc trong buồng xe chật hẹp, trái tim nhỏ của tôi run lên một cái, luôn nghĩ hắn sẽ đưa tôi đến một nơi không có người, rồi bắt tôi cởi ra cái gì đó lau xe cho hắn.
Giống như là nhìn thấu ý nghĩ của tôi, Chung Dịch An cười yếu ớt nói: "Em đừng lo lắng, chúng ta đi quay mấy cảnh trong phòng trước."
"Ừm, đi đâu chụp a?" Tôi cố gắng khiến bản thân thả lỏng ra một chút.
Trong mắt của hắn có hai ngọn lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt: "Nhà tôi."
Tôi không kìm hãm được run lên run lên, chợt sinh ra dự cảm chẳng lành: "Chẳng lẽ muốn quay cảnh trong phòng tắm sao?"
Hắn thiêu mi nói: "Nghe nói vì đuổi kịp tiến độ nên đạo diễn muốn nhảy tình tiết. . . . . . Đại khái là cảnh em chạy theo tôi tới đây sau đó em hôn tôi, tối nay phải quay xong cảnh đó."
Tôi nóng nảy: "Hôn, diễn cảnh hôn sao. . . . . . ? Sao lại nhanh như vậy? !"
Đuổi theo em gái ngươi đuổi theo! Tác em gái ngươi hôn!
Nhưng dù có không cam lòng tới mức nào, thì lời nói của đạo diễn tôi có thể không nghe sao. Đạo diễn nói thời gian quay phim lần này không tới 3 tháng, vào lễ mừng năm mới《 Dục Sắc 》 sẽ phải làm ảnh chúc mừng tung ra thị trường.
Tôi gấp đến độ sẽ phải khóc: "《 Dục Sắc 》 cũng không phải là phim hài, tại sao cứ nhất thiết phải cùng Hỉ Dương Dương giành phòng bán vé đây?"
Đạo diễn che mặt nói: "Con trai nhà tôi cực kì thích xem Hỉ Dương Dương, tôi muốn để cho thằng bé thấy tác phẩm của ba nó cũng không bại bởi Hỉ Dương Dương đó . . . . . ."
. . . . . . Té! Vì con trai nhà ông mà bóc lột tôi sao!
Cảnh hôn này kì thật rất quan trọng, là bước ngoặt trong tình cảm của nhân vật. Nhưng đối mặt với Chung Dịch An tôi không thể nào thản nhiên giống như đối mặt với Kỷ Gia Khiêm. Tôi thừa nhận nhìn dáng dấp của hắn rất tốt, bờ môi của hắn cũng rất hấp dẫn, nhưng tôi thật sự. . . . . . không muốn bị nhiều người như vậy nhìn a!
"Đạo diễn. . . . . ." Tôi yếu ớt nói: "Có thể chỉ để lại chú và máy quay được không. . . . . ."
Chung Dịch An ngoắc ngoắc khóe môi nói: "Nếu như em đồng ý, chúng ta có thể không lưu lại người nào. . . . . ."
Đề nghị không được để ý, tôi đau khổ hướng Chung Dịch An phát tiết oán hận: "Anh thật không phải là người. . . . . ."
Người đại diện chủa Chung Dịch An không biết từ chỗ nào xông ra, nắm quyền đối với tôi gật đầu nói: "Anh ta không phải là người!"
Nơi nào đó bên trong biệt thự. Ánh đèn mờ mờ. Không khí mờ ám.
Tôi ôm cổ Chung Dịch An, run rẩy.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập : "Ăn hết tôi ăn hết tôi, mau tới ăn hết tôi!"
Tôi cắn răng một cái, run rẩy tới gần, nhưng làm thế nào cũng với không tới môi của hắn. Đạo diễn ở hậu phương khích lệ tôi, thật ra thì tôi biết nhiếp ảnh gia đã mệt gần chết rồi. Chụp hình bộ phim liên tục cả một ngày, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà đi ngủ.
Quên đi, chết sớm chết muộn cũng đều phải chết!
Vì vậy, tôi vểnh môi lên, chợt xông tới!
"A. . . . . . ! ! !"
Thanh âm rên rỉ này không phải vì khoái cảm, mà là. . . . . . miệng chó của tôi đập nát đôi môi của Chung Dịch An rồi.
Trong nháy mắt nhân viên tổ kịch liền vọt lên, vây quanh Chung Dịch An đến nước chảy cũng không lọt được qua.
Sau mười phút bị mắng, Chung Dịch An bảo vết thương không sao rồi, đạo diễn tỏ ý muốn chúng tôi diễn lại một lần nữa.
Vì vậy lần này, tôi thật sự nghiêm túc hôn hắn.
Ta bấu víu lấy bờ vai của hắn, dáng vẻ làm bộ như hết sức động tình, chậm rãi dán lên môi của hắn.
Muốn điên rồi! Bờ môi của hắn thật sự là quá mềm mại, tôi cảm giác mình cũng sắp bị hòa tan đến nơi rồi. . . . . .
Nhìn hai người chúng tôi không hề nhúc nhích, Doãn đạo diễn ra lệnh: "Há mồm ra, đi vào!"
Nghe từ ngữ của Doãn đạo diễn khiến người ta suy nghĩ xa xôi, tôi bất đắc dĩ há miệng ra chủ động đem đầu lưỡi vào miệng hắn. Ai bảo trong kích bản viết nữ chính cưỡng hôn nam chính đây! Không phải chỉ là một cái hôn thôi sao? Cứ coi như là gậm chân heo đi!
Tôi không biết kỹ sảo hôn của tôi như thế nào, tóm lại kinh nghiệm tôi vẫn có, cũng sẽ không quá kém. Trong lòng tôi chợt đồng cảm với những nữ minh tinh dâng hiến nụ hôn đầu của mình cho nghiệp diễn.
Không, không đúng, không phải là đồng tình, là cảm khái. Nếu như cũng có thể gặp được cao thủ hôn như Chung Dịch An, có lẽ cảnh hôn này cũng không đến nỗi uất ức.
Rất nhanh, hắn liền đổi bị động thành chủ động bắt đầu hôn trả lại. Hắn có thể chính xác tìm ra những điểm nhạy cảm của tôi, để cho cả người tôi run rẩy giống như là chạm phải điện, kì quái là tôi lại có cảm giác vui thích.
Tay của hắn giữ cái ót của tôi, để cho răng