
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134849
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/849 lượt.
Hoa thi đậu vào Khoa tiến sĩ của trường Đông Đại.
Khai giảng, hắn cố ý chọn lớp của Xảo Tư. Từ xa nhìn thấy cô, cười chào hỏi, cô lại làm như không thấy, tiêu sái đi qua.
Tay lúng túng dừng giữa không trung, hắn cũng không tức giận. Đây là báo ứng nên nhận, hắn cười khổ.
Trường Đông Đại sân rất rộng, chiếc xe đạp biến tốc của Diễm Nhiên phát công dụng. Sau khi đậu xe lại, kinh ngạc phát hiện có một chiếc xe giống y chang ở trong nhà xe.
Không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, hiệu xe đạp này không nhiều lắm, ngoại trừ Diễm Nhiên, hắn không thấy những người khác đi.
Cầm lấy ba lô, hắn quyết định lại đi gặp Xảo Tư. Mặc kệ cô ta khinh bỉ mình cỡ nào, tung tích của Diễm Nhiên, cũng chỉ có cô ta mới biết.
Gõ cửa văn phòng Xảo Tư, đẩy cửa đi vào, phát hiện cô đang có khách. Cô gái kia thân hình gầy yếu, liền kinh ngạc nhìn cô.
Nói không nên lời vì sao, hắn đột nhiên kích động tiến lên bắt lấy cô gái kia.
Bất chợt nhìn lại, cô ta tuyệt đối không thể nào là Diễm Nhiên. Cặp kính gọng đen dày, kiểu tóc ngắn nghiêm túc, áo sơmi rộng và quần jean, nhìn sao cũng không giống Diễm Nhiên thanh lệ.
Nhưng hình dáng này… hơi thở này…
“Diễm Nhiên!” Hắn không nén được kích động buột miệng gọi, lại thấy cô ta bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu.
“Cậu làm gì thế?” Xảo Tư tiến lên giải vây, “Cậu muốn làm gì cô ấy? Cô ta không phải Diễm Nhiên, nhìn rõ một chút!” Đẩy cô gái ra sau lưng mình, “Tốt xấu gì cậu cũng tôn trọng một chút, cô ấy tuy còn trẻ, nhưng cũng là giảng viên trường này! Nếu cậu quá phận, tôi lập tức gọi bảo vệ trường đuổi cậu ra ngoài!”
“Cô ấy rõ ràng chính là…” Sùng Hoa muốn đẩy Xảo Tư ra, lại thấy cô hất cằm lên, tuyệt không chịu nhường đường.
“Nhìn cho rõ một chút. Cậu thật sự nhớ rõ diện mạo Diễm Nhiên sao? Nửa năm a, cậu thật sự nhớ kỹ sao?”
Xảo Tư đúng lý hợp tình, khiến Sùng Hoa có chút do dự, hắn phát hiện, mình thực sự không thể hồi tưởng chính xác diện mạo của Diễm Nhiên.
Diễm Nhiên vừa rực rỡ vừa mơ hồ lưu lại trong ấn tượng của hắn, trở thành một vết thương khắc sâu mà ngọt ngào.
Nhưng ở cách ăn mặc, thậm chí khí chất bất đồng tại trên người cô gái kia, hắn không tài nào xác nhận cô ta có phải là Diễm Nhiên hay không.
“Tôi họ Hồ, Hồ Huệ.” Cô gái kia mở miệng, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói ngọt ngào của Diễm Nhiên, nghe có vẻ trầm thấp khàn khàn, “Tôi không biết Hồ Diễm Nhiên nào.”
Hắn mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô, thất vọng mãnh liệt khiến hắn rơi lệ.
Chàng trai trẻ xinh đẹp rơi lệ như vậy, có một loại bi ai to lớn, ngay cả Xảo Tư cũng có chút cay mũi. Ngữ khí của cô dịu xuống, “Nửa năm rồi, cô ấy không muốn gặp cậu, cậu hà tất phải tự dằn vặt mình như vậy? Cô ấy cũng không thấy được. Vả lại, bạn gái bên cạnh cậu rất nhiều, cũng không thiếu đi một mình cô ấy.” Rút mảnh khăn giấy đưa cho hắn.
“Tôi chỉ muốn cô ấy.” Hắn thẽ thọt năn nỉ, “Xin cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Không biết.” Xảo Tư ngoảnh mặt đi, “Chẳng qua là cậu không chiếm được, cho nên mới đặc biệt tưởng nhớ mà thôi. Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng quên cô ấy đi, buông tha cho chính mình, cũng là buông tha cho cô ấy.”
“Không! Tôi nhất định phải tìm được cô ấy!” Hắn trở nên kích động, lại cố gắng đè nén xuống. “Tôi không phải là ‘không phải cô ấy thì không được’… cũng không hy vọng xa vời cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn giáp mặt nói lời xin lỗi… Tôi từng thương tổn cô ấy như vậy, hiện tại tôi đã biết sai rồi, xin cho tôi gặp lại cô ấy một lần được không?”
Xảo Tư khó xử nhìn hắn, trong lòng có chút dao động. Không, người bạn đáng thương của cô cửu tử nhất sinh mới tìm được lại trái tim bình lặng, thế nào cũng không thể lại để cho cô ấy rơi vào vòng bão tố hủy diệt nữa.
Chàng trai xinh đẹp trước mắt này giống như một cơn lốc, nhiệt tình, cuồng phiêu, nhưng tràn ngập tính hủy diệt.
Dáng vẻ Diễm Nhiên vừa chạy trốn tới nơi này thảm thương đến cỡ nào, cho đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Không được.” Cô cự tuyệt. “Diễm Nhiên không muốn gặp cậu.”
Hắn uể oải chỉ có một giây, giữa hai đầu mày lại kiên nghị lên, “Nói vậy, cô biết cô ấy ở đâu.” Đoạn gật đầu một cái, “Biết được điều đó là được rồi, tôi sẽ lại đến.”
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Xảo Tư xoay lưng đi.
“Tôi sẽ lại đến.” Hắn lặp lại một lần nữa, không khỏi liếc mắt nhìn cô gái có dáng người cực giống Diễm Nhiên một cái, rồi mới rời đi.
Hồ Huệ nhún nhún vai, cười khổ.
Xảo Tư lo lắng nhìn cô.
“Không sao, hắn không cào trúng mình.” Cô dường như điềm nhiên không bưng tách cà phê lên, “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Tiểu Huệ… hắn…”
“Hắn? Hắn là ai vậy? Tao không biết hắn.” Nụ cười của cô trông như có loại thông suốt của việc sống sót sau đại nạn, “Trông rất được, nhưng mình không quen biết.”
Xảo Tư gật gật đầu, yên lặng châm thêm một tách cà phê cho cô.
***
Trở lại căn hộ thuê ở ngoài trường, nội tâm bi thương Sùng Hoa thoáng được xua tan chút ít. Ít nhất Xảo Tư có biết Diễm Nhiên đang ở đâu, nói cách khác, Diễm Nhiên vẫn còn sống.
Ở trong lúc tuyệt vọng