
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134764
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.
àn ông xuất thân quân phiệt đó sau khi chiếm đoạt được sắc đẹp của Lê Vi, liền vứt bỏ cô. Nhiều năm sau, sau khi ly hôn, La Thánh Đề quyết định đi tìm tình yêu chân thật của đời mình – Lê Vi. Thế nhưng Lê Vi rực rỡ chói lòa, khí chất tao nhã của ngày xưa, lúc này đã trở thành một lão bà thần chí không rõ, dung nhan cùng người đã mất đi. Cảnh còn người mất.
MTY: vì phim này hình như không chiếu ở VN, nên mình không tìm thấy link phim cũng như thông tin thêm, đành phải dịch ra từ trên baike, các bạn có thể xem thêm tại đây.
Càm ràm: tự dưng edit truyện này, phải đi tìm hiểu về bóng chày (╥﹏╥), với cả chưa bao giờ edit truyện hiện đại nên lơ ngơ thế nào ấy, cứ như bé mới vào lớp 1, chậm cực kỳ. 3 ngày lê lết được có một chương (╥﹏╥)
Ngày đầu tiên khai giảng, Sùng Hoa đến muộn.
Hồng hộc chạy đến trường, trên đường còn không quên chào hỏi vài cô nữ sinh.
Mặc dù đã chạy vội, nhưng thời gian cũng không đợi người, lớp “Lịch sử Trung Quốc cận đại” đã tan.
Rõ là hỏng bét rồi, hắn nhìn lớp học không một bóng người, bất đắc dĩ thở dài. Học kỳ này có giảng viên mới tới, ngay tiết học đầu tiên đã cúp, e là một năm sau sẽ rất chật vật đây.
Tối hôm qua, hắn không bỏ cuộc, lang thang trên trung tâm Phone dating tìm kiếm cả ngày, hy vọng có thể gặp lại tiểu thư “Người vô danh” kia. Vì cô mà hắn đã mất ngủ hết nửa tháng hè.
Học muội bên cạnh kêu lên, đánh vỡ trầm mặc của vài giây sóng ngầm mãnh liệt vừa rồi: “Thưa cô! Em xin giới thiệu với cô, đây chính là học trưởng trốn học hôm nay, Lộ Sùng Hoa.”
Toàn thân cô cứng ngắc, hôm nay lúc điểm danh đã thấy dự cảm xấu, nhưng cô tự an ủi mình, nam sinh vắng mặt này, chẳng qua là có tên đọc gần giống mà thôi…
Không ngờ, đối tượng tình một đêm của cô đúng thật là sinh viên của mình!
Cô kéo căng mặt, ngữ khí cứng rắn nói: “Chào cậu, tôi là Hồ Diễm Nhiên, giảng viên môn Lịch sử Trung Quốc cận đại.” Ánh mắt đầy cảnh cáo và bất an.
Cô vươn tay ra. Sùng Hoa liều mình đè nén nội tâm mừng như điên, không nhịn được mà nắm thêm vài giây, đến khi cô nhẹ nhàng giãy ra, mới không cam nguyện mà nới lỏng tay.
“Thưa cô, hôm nay em ngủ quên.” Hắn cung kính hạ thấp giới hạn, ánh mắt dưới hàng mi lại là kỹ năng ranh mãnh, “Thật xin lỗi ạ.”
Diễm Nhiên chỉ gật đầu qua quít, “Tiết sau đừng đến muộn nữa là được.” đoạn xoay người nhanh chân rời đi.
“Thưa cô!” Sùng Hoa gọi cô lại.
Diễm Nhiên cứng đờ bất động tại chỗ, khó khăn xoay người lại. Xong đời rồi… Cô dám lấy thái dương thề, người này nhất định là nhận ra cô rồi! Nên làm sao đây? Trời ạ, cô nên làm sao bây giờ?
“Thưa cô, học kỳ này có học tác phẩm “Người con gái trong tòa tháp” không ạ?” Trên mặt mang theo nụ cười vừa vô tội vừa đáng ghét.
“… Sẽ không.” Diễm Nhiên thoạt nhìn rất bình tĩnh, “Trò này, tác phẩm của Người Vô Danh, hẳn là lớp ‘Lịch sử văn học cận đại’ mới học đến.”
Vẻ hối hận nồng đậm trong đáy mắt cô lại làm cho ý cười trên mặt Sùng Hoa càng đậm.
“Là em nhớ nhầm ạ.” Hắn tao nhã cúi đầu chào, “Tiết sau em nhất định sẽ không đến trễ.”
Diễm Nhiên hơi kéo cong khóe miệng, xoay người chậm rãi rẽ qua góc cua, khi xác định không có người thấy, mới không nhịn được mà chạy như điên.
Tiêu rồi! Trong lòng cô tuyệt vọng gào thét. Ông trời a – tại sao người khác có tài yêu đương vụng trộm thiên phú như vậy, còn cô mới một lần ‘nhắm mắt đưa chân’, đã nhận phải loại trừng phạt này rồi? Cô cư nhiên… cư nhiên… cư nhiên dám cùng học sinh của mình làm cái chuyện kia!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ aaaa ~~
Nhìn theo bóng lưng Diễm Nhiên rời đi, học muội vẫn còn khoác tại khuỷu tay Sùng Hoa, thao thao liên miên nói dài nói ngắn, hắn lại chỉ lơ đễnh mỉm cười gật đầu.
‘Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công’. Tục ngữ cổ nhân quả thật rất có đạo lý. Càng tốt là, hắn chẳng những biết được tên cô, hơn nữa, cô còn nhận lời giảng ở trường này.
Ít nhất trong một năm này, cô đừng hòng trốn!
Sùng Hoa tâm tình cực tốt, nụ cười mỉm trên mặt hết sức chọc người ‘tâm đãng thần trì’, khiến cho học muội bên cạnh quên mất cả nói chuyện, chỉ si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, ngay cả những nữ sinh đi ngang qua cũng kinh diễm mà liên tiếp quay đầu.
“Nào,” Sùng Hoa dụ dỗ, “Nói cho anh biết một chút thông tin của lão sư đi.”
***
Ở trong mắt Diễm Nhiên, nụ cười của Sùng Hoa tựa như yêu ma đến từ địa ngục, vừa yêu mĩ vừa còn có tính hủy diệt, làm cho cuộc sống yên bình của cô bị khuấy đảo thành sóng to gió lớn…
Cô nằm nhoài lên bàn, phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
“Sao thế? Bị học sinh trêu chọc rồi hả?” cùng ở trong phòng giáo viên, Thẩm giáo sư cười tủm tỉm nhìn môn sinh đắc ý của mình. Cô bé này thế mà nhảy lớp liên tục, hai mươi bảy tuổi đã làm giảng viên, có thể nói là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời đi dạy của ông. “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò, thời còn trẻ em cũng…”
“Thầy, em không còn trẻ nữa.” Cô vội vàng hấp tấp lật giở giáo trình, dáng vẻ v