
Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134778
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.
rồi. “Này, cậu có khỏe không? Có phải bị cảm không?”
Sùng Hoa cầm tập san cùng luận văn trong tay đưa tới trước mặt cô, cô khó hiểu nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, đoạn quăng trả lại cho hắn. “À, cậu nói cái này sao? Đó thì có gì mà đặc biệt hơn người?” cậu ta tìm thấy mấy thứ này ở đâu? Ngay cả luận văn tiến sĩ năm đó của cô cũng không bỏ sót.
Trong lòng Sùng Hoa có một cơn giận không nên lời, hắn dồn hết tâm tư đuổi theo cô nhiều năm như vậy, cô lại còn nói “Đó thì có gì đặc biệt hơn người” ư?
“Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ vượt qua cô.” Sùng Hoa vẻ mặt phi thường ngưng trọng, “Không chỉ những thứ này…” giơ luận văn lên, “Mà cả cô nữa! Tôi muốn theo đuổi cả người của cô, còn có trái tim của cô, và tài năng thiên phú của cô!”
Diễm Nhiên mơ hồ kiêm có chút bốc hỏa, “Cậu là học sinh của tôi! Đừng tưởng rằng cậu và tôi… Ách… cậu sẽ có ưu thế gì!” Giọng của cô nghiêm nghị, “Không nghiêm túc lên lớp, tôi vẫn sẽ theo thường lệ mà đánh rớt cậu! Lịch sử và thiên phú không có quan hệ gì cả, cái cần chính là khổ công!”
Hắn nở nụ cười, dưới bầu trời đầy ánh sao, nụ cười của hắn lại hài hòa cùng trời đêm đến vậy, ánh mắt cũng lòe lòe phát sáng, “Tốt lắm, chính là như vậy. Vậy, cô muốn làm bạn gái tôi không?”
“Tôi không cần một tên đàn ông hoa tâm khác.” Diễm Nhiên cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, “Huống chi, tôi cũng không có sở thích luyến đồng.”
Sùng Hoa nhướn mày, “Đàn ông khác?”
Đốt ngón tay ôm sách của Diễm Nhiên dùng sức đến trắng bệch, huyết sắc trên mặt từng chút từng chút rút đi. “Tôi phải đi rồi.” Lật đật cuống cuồng như thể có ác lang đuổi theo phía sau.
“Chúng ta chỉ cách có bốn tuổi.” Sùng Hoa ngăn lại trước mặt cô.
“Tôi không muốn! Tôi chính là không muốnkhông muốn!” mặt nạ bình tĩnh của Diễm Nhiên vỡ nát, trong mắt là ánh nước doanh tròng, phẫn hận đẩy hắn một cái, “Buông tha cho tôi có được không? Xin cậu buông tha cho tôi được không? Cậu có nhiều bạn gái như vậy, không thiếu đi một mình tôi đâu! Đêm đó… là lỗi của tôi, được chứ?”
Cô lau nước mắt trên mặt, “Nếu cậu muốn lấy điều này uy hiếp tôi thì đã nhầm rồi! Trên đời này tôi cái gì cũng không có, không có cha, không có mẹ, không có người vì danh dự của tôi mà bị xỉ nhục! Ngoài lòng ham thích học tập ra… Tôi cái gì cũng không có! Mặc kệ cậu thích nói gì thì cứ nói! Tôi cũng không sợ bị nhà trường sa thải, tùy cậu cao hứng!”
“Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó!” Sùng Hoa giương cao giọng: “Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì? Là cái gì đang đuổi theo cô?”
Đột nhiên, giữa hai người im lặng xuống. Trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của Diễm Nhiên.
“Tự tôn.” Thật lâu sau, cô mới phun ra hai chữ này, giọng nói thật nhỏ mà tuyệt vọng: “Là cái lòng tự tôn đáng chết bị sứt mẻ của tôi!”
Xoay người bỏ chạy ra cổng trường, Diễm Nhiên đón một chiếc taxi, dứt khoát mà đi.
Ngồi trong taxi, cô liều mình cắn chặt môi dưới, khắc chế xúc động muốn khóc.
Không được… mình là con gái của Hồ tướng quân, vì lòng kiêu ngạo của cha và của bản thân, nói sao cũng không được rơi nước mắt trước mặt người lạ. Màn thất thố vừa rồi, đã là vết nhơ nghiêm trọng.
Nếm được mùi máu tươi ngai ngái, cô mới biết mình đã cắn nát môi. Ngắn ngủi không đến 5 phút đi xe, lại dài như cả đời vậy, taxi chạy đến trước cửa nhà, cô lập tức lấy tiền đưa cho tài xế, không đợi thối lại liền vội vàng xuống xe, vọt vào trong nhà.
Cha cô là một quân nhân nghiêm minh kiêu ngạo, chinh chiến nửa đời người, ông không hề dựa vào trợ cấp của quốc gia mà ngồi ăn chờ chết, căn hộ cũ kỹ này là do chính cha cô mua lại.
Bước vào phòng khách, trước mắt đã mơ hồ, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa mà cha thích ngồi nhất khi còn sống, lúc này Diễm Nhiên mới lên tiếng khóc lớn.
Mẹ qua đời khi cô được tám tuổi, cha và cô vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau. Tuy cha luôn đóng quân bên ngoài, rất ít khi về nhà, nhưng cô vẫn kiên cường sống một mình. Bởi vì cô biết, trong lòng cha vẫn luôn lo lắng cho cô, sẽ luôn cố gắng bớt chút thời gian về nhà.
Thế nhưng, bây giờ cha sẽ không bao giờ về nhà nữa. Bất kể cô ở bên ngoài bị ai bắt nạt, bị thương tổn gì, cũng không còn được tựa lên đầu gối ông mà òa khóc nữa.
Chưa có khoảnh khắc nào mà cô cảm thấy mình yếu nhược như lúc này, những tưởng vết sẹo cũ đã khỏi hẳn, mặt da ngoài đã khép lại vẫn rỉ mủ ra, chỉ cần xé toạc lớp da, sẽ ồ ạt chảy ra thứ tanh tưởi.
Bất lực. Cô đối với nỗi cô đơn, phẫn nộ cùng tuyệt vọng này, không có một chút biện pháp nào.
“Tôi và hắn đã chia tay rồi!” Cô ở trong phòng khách không một bóng người tuyệt vọng gào to, “Chia tay rồi! Hắn có cùng lên giường với một ngàn, một vạn người tôi cũng không quan tâm! Hắn cũng không bao giờ có thể tổn thương đến tôi nữa, cũng sẽ không khiến tôi đau lòng nữa! Cút đi! Tôi không cần khổ sở, tuyệt đối không cần khổ sở…” Nước mắt bao phủ tầm mắt, trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt.
Kiệt sức sau một hồi gào khóc, cô phát hiện tầm mắt mình vẫn không rời khỏi điện thoại.
Không… mình không cần gọi điện cho hắn. Cô kháng cự, mình và hắn chia tay… đ