pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Yêu Lucifer

Tôi Yêu Lucifer

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 134765

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/765 lượt.

ờ như đang rất bận rộn. “Vả lại, em cũng đã có kinh nghiệm một năm dạy học, sẽ không bị học trò trêu chọc nữa.”
Lão giáo sư từng trải đẩy cặp kính lão, cẩn thận nhìn cô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn trấn định, cho dù tình cảm bị tổn thương, vẫn còn khá lý trí duy trì vẻ mặt bình thản bên ngoài, cho tới nay chưa từng thấy cô hoảng loạn như vậy.
Dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của ân sư, Diễm Nhiên lại càng khó chịu hơn, “Chỉ là… chỉ là… trong lớp có vài học sinh khó đối phó.”
“Ai?” Thẩm giáo sư cố gắng nhớ lại, “Lý Hồng Đạt? Thật không hiểu chế độ giáo dục hiện tại ra làm sao, luôn dạy ra phế vật chỉ biết đối phó thi cử… học ở sở nghiên cứu cái gì? Thằng nhóc đó không phải là nghiên cứu về hạt giống sao… lại còn Phạm Tử Diên nữa? Sách thì không đọc được mấy quyển… mà mục lục sách ngược lại thì thuộc làu làu, chuyên môn thích kiểm tra thầy cô. Kỳ thực nếu gặp phải mấy học sinh gây khó dễ này, em cứ trực tiếp gọi Lộ Sùng Hoa đứng dậy là được. Luận văn của cậu ta là thầy hướng dẫn đấy, cậu ta cũng thừa sức tùy cơ ứng biến…”
Nghe thấy những từ trí mạng kia, Diễm Nhiên khẽ giật mình đánh thót một cái, gương mặt vụt chốc trở nên trắng bệch.
Thẩm giáo sư kỳ quái nhìn cô, “Làm sao vậy? Cậu ta làm gì sao?”
“Không có .” Phát hiện mình trả lời quá nhanh, Diễm Nhiên vội bình ổn lại ngữ khí, “Chỉ là cậu ta bỏ giờ học đầu tiên…”
“Chuyện này cũng hi hữu đây.” Thẩm giáo sư có chút bất ngờ, “Thằng bé kia đào hoa thì có đào hoa thật, nhưng học hành cũng rất khá. Luận văn của cậu ta rất có kiến giải, có thời gian thì thảo luận với cậu ta một chút, đề tài cậu ta nghiên cứu rất có liên quan đến luận văn tiến sĩ trước đây của em đấy. Kiên quyết chọn một đề tài khó khăn như vậy, thầy còn phải thường lo lắng thay cậu ta…”
“Ôi, lão Thẩm à, Sùng Hoa thế nào còn cần ông lo lắng chứ?” Ngồi ở bàn bên cạnh, Hoàng giáo sư ngẩng đầu lên từ trong chồng giấy, cười nói: “Đội quân tóc dài kia của cậu ta có ai mà không khăng khăng một lòng giúp đỡ cậu ta chứ? Cậu ta chỉ cần mở miệng, đầy người tự nguyện giúp cậu ta viết luận văn nữa là, may mà thằng nhóc đó cũng có chút lòng nghiên túc học hành…”
“Này này, đừng như vậy, là nữ sinh nào khóc kể lể với ông?” Thẩm giáo sư thấy buồn cười, “Thanh niên tuổi trẻ không định tính (ổn định giới tính), giao thiệp với vài bạn bè khác phái cũng không có gì hại cả. Chắc là mấy nam sinh không tìm được bạn gái, đến cáo trạng với ông phỏng?”
Trần giáo sư đối diện bật cười, “Vài thôi á? Cậu ta gần như đã đem tất cả nữ sinh của viện nghiên cứu này dùng sạch rồi! Ngày hôm qua ở trên forum trường ta còn thấy có nữ sinh vì hắn cãi nhau nữa kìa, cô đấm tôi đá lời qua tiếng lại đến là kịch liệt!”
“Ở đâu? Ở đâu?” Một đám lão giáo sư tuổi cộng lại đã hơn vài trăm, vẫn chưa hết tính trẻ con mà cùng nhau chụm đầu trước một cái màn hình vi tính, say sưa vui vẻ mà xem bát quái, còn tấm tắc bàn luận lấy làm ngạc nhiên.
Diễm Nhiên đỡ trán, bất đắc dĩ cười cười. Không sai, đám sinh viên kia đã quá xem nhẹ lòng hiếu kỳ của những vị giáo sư già này rồi. Bọn họ chẳng những tụ họp trên forum, hưởng thụ hơi thở của tuổi trẻ, mà đối với một vài học trò nào đó mắng chửi giáo sư cũng rõ như lòng bàn tay, mức độ tiếp nhận bát quái tỷ lệ nghịch với bề ngoài đạo mạo.
Lộ Sùng Hoa, một tên nhóc… vô cùng đào hoa. Trong lòng cô hạ một câu kết luận, mà gần như đã quên rằng mình cùng với “tên nhóc” kia chỉ chênh lệch có bốn tuổi.
Cô nhanh chóng gạt bỏ một chút hư vinh nho nhỏ sinh ra khi bắt gặp vẻ mừng như điên sáng rõ trong mắt Sùng Hoa khi nhìn thấy cô. Nếu đúng như lời các giáo sư nói, cô căn bản không cần lưu tâm đến cậu ta.
Tin là không đến bao lâu, cậu ta sẽ tìm được mục tiêu mới, lại triển khai kiếp sống như con bướm tình, luôn săn tìm bạn gái thôi. Đến lúc đó, cậu ta sẽ hoàn toàn quên mất cô, trả lại cuộc sống thanh tĩnh cho cô.
Chỉ cần nhẫn nại mấy tháng nữa là được, nói không chừng còn có thể nhanh hơn ấy chứ.
***
Ngày hôm sau, Diễm Nhiên phát hiện mình đã quá lạc quan rồi?
Vừa đậu xe đạp, còn chưa kịp khóa lại, cô liền bị giọng nói của Sùng Hoa hù cho sợ tới mức vuột tay, chùm chìa khóa keng một tiếng rơi xuống đất.
“Tiểu thư Người vô danh, chào buổi sáng.” Sùng Hoa lười biếng dựa lên nhà giữ xe, toàn thân tản mát ra một hơi thở nguy hiểm, như thể một con báo đang thủ thế chờ phốc tới con mồi.
Diễm Nhiên cố gắng tự trấn định mình, cúi người nhặt chìa khóa lên, “Trò Lộ, tên của tôi không phải tiểu thư Người vô danh,” cố ý nhấn mạnh ở hai chữ “trò Lộ”, nhắc nhở cậu ta chú ý thân phận của mình.
“Tôi còn chưa dự qua tiết học nào của cô, chúng ta vẫn chưa xem là quan hệ thầy trò.” Hắn cười tà mị, trong nắng sớm, nụ cười của hắn lại có cảm giác như tấm lụa nhung của màn đêm.
“Vô luận như thế nào, tôi cũng là giáo viên của cậu, cậu phải nên tôn trọng tôi.” Diễm Nhiên vẻ mặt nghiêm khắc.
“Nói vậy…” ngữ khí của hắn mang theo tiếc nuối. “Thật không phải, chúng ta cư nhiên lại vượt qua giới hạn đạo đức.”
Đôi con ngươi của Diễm Nhiên dấy lên hai đốm lửa giận nho nhỏ,